Lâu Cận Thần từ trên ngựa xuống, dắt ngựa đi ở trên đường vào núi, trên núi hai bên đường đều là lá vàng rụng đầy đất, đầu cành đã lộ ra cành cây trụi lủi.
“Mới vào học, không thể nghe được ve kêu, chỉ có nhập định, mới có cảm giác nghe thấy, tâm càng tĩnh, nghe ve kêu càng lớn.”
Lời của Vu Uyển Thanh trong nháy mắt nhắc nhở Lâu Cận Thần, hắn vừa tới đã nghe được những tiếng ve kêu này, cũng không đại biểu những người mới vào tu hành liền có thể nghe được, chính hắn vô luận là khi nào, trong tâm linh đều có một khu vực yên tĩnh.
“Cuối cùng ở trong tiếng ve kêu lại nhập định, quên mất ve kêu?” Lâu Cận Thần nói.
“Đúng vậy, Lâu phủ lệnh.” Vu Uyển Thanh nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây