Trong giọng nói nọ lộ ra vẻ uy nghiêm, càng giống như một loại văn viết, không phải loại khẩu ngữ dùng để tùy tiện nói hàng ngày.
Nhưng mà Lâu Cận Thần lại phát hiện,“sơn trưởng” và mình nói chuyện, từ lúc đầu đến sau này, ngữ điệu này thế mà ngày càng giống với mình.
Đây là chỗ mà Lâu Cận Thần cho rằng không hài hòa, còn có chuyện quan trọng như vậy, sao “sơn trưởng” lại kêu một người ngoài như mình làm, người của cả Kiền quốc nhiều như vậy, nhiều năm như vậy mà vẫn không có người phù hợp?
Còn có, lại còn hỏi ta có muốn làm sơn trưởng không, dụ hoặc như thế, sao có thể không khiến lòng ta sinh ra cảnh giác.
“Sơn trưởng, đôi mắt của ta huyền diệu dị thường, không phải thứ mà ta cũng có thể khống chế, xin sơn trưởng hãy đừng bận tâm.” Lâu Cận Thần nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây