“Quả là không may, Mạc Trân Trân này từng là vợ lẽ của Cổ nhị gia, vì tội trộm ngọc mà bị Cổ nhị gia để ở chỗ ta coi như trừng phạt, hôm nay đã đón về rồi.” Phan Thiếu Du nghiêm túc nói với Thi Vô Tà, điều trong lòng hắn ta thật sự bận tâm cũng chỉ có Thi Vô Tà.
Về phần Lâu Cận Thần, một kiếm sĩ giang hồ, cho dù bản lĩnh bằng trời, ở trong thành Càn Kinh này thì có khả năng tạo được gợn sóng nào chứ.
Trong hậu trạch của biệt quán Hồng Diệp, trong một căn phòng âm u, có một nữ tử đang ôm một đứa bé con cho bú sữa, bên cạnh còn có một đứa trẻ đang ngủ.
Cửa bị đẩy ra, nữ tử trong phòng quay lại, nhỏ giọng nói: “Sa Sa tỷ, đứa nhỏ tỉnh rồi, ta đút một chút sữa.”
Vị nữ tử này tên là Sa Sa, mặc một bộ quần áo hoa lệ đi tới, thuận tay nhẹ nhàng đóng cửa vào, đi tới bên cạnh nữ tử nói: “Trân Trân, ta nhớ rõ ngươi từng nói với ta, trên đời này ngươi chỉ có một phụ thân đúng không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây