Thi Vô Tà rõ ràng là không hay nói đùa, vừa bị Phan Thiếu Du hỏi như vậy, vừa mới hỏi đã nói: “Không dốt gạt Phan công tử, đúng là như vậy.”
“Ồ?” Nét cười trong mắt Phan Thiếu Du ngược lại không còn nữa, mắt liếc Lâu Cận Thần một cái.
Tâm tư của hắn ta thay đổi cực nhanh, hiển nhiên là hiểu rõ, Thi Vô Tà không có khả năng nhìn trúng cô nương của chỗ hắn ta, không có khả năng dính líu tới cô nương chỗ hắn ta, nhưng mà hắn nói như vậy, thế thì đương nhiên chính là giúp người khác, mà người được giúp là ai đây? Rất rõ ràng chính là vị bên cạnh này rồi.
Hắn ta liếc nhìn Lâu Cận Thần một cái, trong lòng lập tức có một kết luận: “Một vị nhân sĩ giang hồ, quen biết Thi Vô Tà, có dính líu tới cô nương nào đó trong biệt viện của mình, nhờ vị này làm người trung gian tới đòi người. Thi Vô Tà mới trở về từ Giang Châu, người này rất có thể là tới từ Giang Châu đó.”
Phan Thiếu Du có được kết luận trong lòng rồi, cả người liền trở nên thoải mái hẳn, nói: “Mời Vô Tà huynh nói, là vị cô nương nào có thể rơi vào mắt xanh của Vô Tà Huynh thế?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây