“Cổ phủ vẫn rất tốt, thừa kế hầu tước, là quan chức có công lớn trong kinh thành.” Tiết Bảo Nhi cẩn thận nói.
“Ta không bảo ngươi nói về địa vị của Cổ phủ, ta nói là những chuyện bình thường Cổ phủ này làm, và phẩm chất của chủ nhân trong đó như thế nào?” Tiết Bảo Nhi nghe xong lời này, càng cảm thấy giọng điệu của Lâu Cận Thần không tốt.
“Ta, ta không dám nói xằng nói bậy về trưởng bối, các nàng đều đối xử với ta cực kỳ tốt.” Tiết Bảo Nhi yếu ớt nói.
“Sau khi ngươi trở về, nếu như gặp chủ mẫu của nhà họ Cổ, ngươi hãy hỏi bà nhị gia nhà họ Cổ có một tiểu thiếp tên Mạc Trân Trân không, nếu có, thì nói nàng có một thúc thúc tới tìm nàng, nếu như không có, ngươi cũng nói một thúc thúc đến tìm nàng.” Giọng điệu của Lâu Cận Thần bình tĩnh, nhưng không biết vì sao, Tiết Bảo Nhi lại cảm thấy tâm trạng của hắn hình như không tốt lắm.
Cách hơn trăm dặm, trong tình huống Lâu Cận Thần cố tình đẩy nhanh tốc độ, mặc dù là trời đông đất tuyết, nhưng cũng đã tới trước khi trời tối. Hơn nữa, hắn đưa thẳng Tiết Bảo Nhi đến cổng Cổ phủ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây