Lâu Cận Thần vô cùng kinh ngạc, khi hắn nhìn thấy con mắt này, thế mà lại có thể cảm nhận được cảm xúc của con mắt.
Loại cảm giác ỷ lại, yêu thích kia khiến Lâu Cận Thần cũng hoài nghi đây là con mắt nhiều năm thất lạc của mình đã tìm về nhà rồi.
Lâu Cận Thần đưa tay ra, con mắt lập tức bò tới trên tay hắn, thế là hắn ném nó ra ngoài Triệu phủ, không lâu sau lại nó lại tìm về, hình như còn mang theo mấy phần đắc ý.
“Chẳng lẽ ta đã trở thành một kẻ cướp đoạt mắt người rồi?” Lâu Cận Thần nghĩ thầm, đây không phải điều hắn muốn, cái hắn thích là kiếm pháp có thể chọc mù mắt người khác, chứ không phải kiểu cướp đoạt mắt của người khác thế này.
Hơn nữa muốn đi đến chỗ nào đó, phía sau đều có một đám tròng mắt đi theo, cảnh tượng đó có lẽ không đẹp mắt lắm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây