“Ta từng hỏi thầy, vì sao phải tìm tòi nghiên cứu về phương diện này.” Nhị đương gia tiếp tục nói.
“Thầy nói, khi ngươi cảm nhận được sự kiềm hãm của thế giới, cảm nhận hít thở cũng là một loại khó khăn, cảm nhận được cơ thể đói khát mà không thể ăn no được là lúc ngươi cũng sẽ muốn dùng hết tất cả biện pháp để thay đổi thế giới này.”
Lâu Cận Thần nghe những gì mà Nhị đương gia nói, hắn có thể tưởng tượng được loại cảm giác tuyệt vọng này, cảm giác này giống như cá trong nước đột nhiên phát hiện mình đang sinh sống trong một cái ao nhỏ, đột nhiên mình lại lớn lên rất nhiều, mà lại không có cách nào nhảy ra khỏi cái ao này, bởi vì trạng thái sinh mệnh vẫn chưa tiến hóa trở thành trạng thái có thể thoát khỏi ao nước này mà sinh tồn.
“Ta đã từng xem qua du ký của thầy, hắn cũng từng là người hăng hái nhiệt huyết, cũng từng phiêu bạt giang hồ, trong lúc đi qua giữa núi sông và không ít nước cũng từng để lại học thuyết, nhưng mà hiện tại lại chỉ ngày đêm tìm tòi nghiên cứu chuyện xấu xa kỳ dị này, ta rất sợ có một ngày ta cũng sẽ biến thành như vậy, nếu ta biến thành như thế, ngươi có khinh thường ta không?” Nhị đương gia uống xong một hớp rượu, nghiêng đầu nhìn Lâu Cận Thần.
“Có lẽ ta cũng biến thành người như vậy thì sao?” Lâu Cần Thần nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây