Lý Hỏa Vượng chậm rãi ăn mấy miếng, bỗng nhiên sắc mặt hắn đau khổ, đưa tay ấn đầu của mình. Nhưng hắn không chạm đến da đầu và tóc của mình, ngược lại sờ đến một lớp vỏ cứng rắn chắc và trơn mịn.
“Đây là cái gì?”
Sau khi bớt đau đầu, Lý Hỏa Vượng dùng móng tay cậy xuống một ít mảnh vụn màu vàng sẫm giòn giòn.
“Lý sư huynh, đừng cậy nữa, nó rất giòn.”
Bạch Linh Miểu vội vàng đưa tay ngăn lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây