“Bệnh thần kinh.”
Lý Hỏa Vượng lười để ý tới hắn, dẫn theo Lý Tuế đi về phía cửa cung.
Nhưng mà, tiếng cười lại vang lên, tiếng cười lần này vô cùng lớn, vô cùng vang gần như sắp che phủ toàn bộ thành Thượng Kinh vào trong. Đất trời đột nhiên biến đổi, gió mây biến ảo, mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển.
“Lý Tuế, ôm chặt ta!”
Lý Hỏa Vượng rút thanh kiếm Tử Tuệ ra cắm trên mặt đất, chống lại sự rung chuyển này, cảnh tượng quen thuộc này khiến trái tim của Lý Hỏa Vượng không ngừng chìm xuống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây