Trong một bên bình phong của đại sảnh Giám Thiên Ti, Lý Hỏa Vượng đưa ra ngón tay cái ấn lên hồng sa, sau đó để lại dấu vân tay của mình trên mấy tờ giấy. Thấy khóe miệng Phật Ngọc Lô khẽ nhếch lên ý cười, Lý Hỏa Vượng biết cuộc làm ăn này chắc chắn đối phương hời hơn mình nhiều.
Nhưng hắn cũng không sao, hai mươi năm thì hai mươi năm, hai mươi năm sau mình sớm đã tu chân đại thành rồi.
Nếu lúc đó mình còn sống, mình cũng phải nghỉ hưu rồi. Thực sự không được, đợi đến hai mươi năm lại lấy thi thể tâm tố đổi tiếp là được. Nhận lấy giấy bảo đảm trong tay thái giám, Lý Hỏa Vượng chắp tay với Hồng Đại:
“Hồng huynh, sau này còn gặp lại.”
Hồng Đại cười khổ đáp lễ, cùng Phật Ngọc Lô đi ra từ phía sau bình phong.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây