Tôn Hiểu Cầm như bị tiếng kêu vô cùng lo lắng của Lý Hỏa Vượng làm cho sững sờ, chỉ biết ngây người nhìn hắn.
“Mẹ, hiện tại ta thật sự không thể đứng dậy! Những Giám Thiên Ti đó có lẽ còn chưa đi bao xa, khoan đã, kiếm của ta đâu?”
Lý Hỏa Vượng hết nhìn trái lại nhìn phải, sau đó cầm lấy một cây chổi bên cạnh tường, ôm chặt trong l*иg ngực.
Cầm cái cán chổi nhựa, Lý Hỏa Vượng thở phào nhẹ nhõm, hắn ngẩng đầu lên, lại thấp giọng nói với bà một lần nữa:
“Mẹ, ta thật sự không thể giải thích nhiều với mẹ, mẹ đừng lo lắng…một thời gian nữa thôi, mọi chuyện sẽ ổn định trở lại, tin ta đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây