Thấy khung cảnh trước mắt, gương mặt nàng lập tức nở một nụ cười, xem ra năng lực này phải dần dần thích nghi với nó mới được.
“Miểu Miểu, giờ ngươi nhìn được chưa? Ngươi thực sự đã nhìn được chưa?”
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vào mắt nàng, hắn mừng rỡ như điên mà hỏi.
“Ta cũng không rõ đây có tính là nhìn được không, nhưng mà...ít nhất ta có thể làm những việc như trước đây, hơn nữa ít nhất hiện tại ta không thấy vướng víu nữa.”
Bạch Linh Miểu đứng dậy đi loanh quanh trong phòng, cảm nhận tất cả cảm giác kỳ diệu này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây