“Được đấy, đây cũng là một cách hay. Ta còn thắc mắc sao ngươi lại vô duyên vô cớ nuôi một con chó chứ, nhưng nhỡ mà kẻ khác dùng thuốc mê ngấm chậm thì sao? Đến khi ngươi nuốt xuống bụng thì chó cũng chết rồi.”
“Không sao, nếu thấy Màn Thầu trúng độc rồi thì ta có thể tự rạch bụng móc ra tất cả những gì vừa ăn trong dạ dày.”
Gia Cát Uyên kinh ngạc thán phục nhìn Lý Hỏa Vượng nói vậy, hắn muốn nói thêm gì đó, xong lại không nói lên lời.
Thấy Màn Thầu đã ăn xong, đang ngồi bên cạnh nhìn mình không ngừng vẫy đuôi, Lý Hỏa Vượng lại cầm đũa lên.
“Gia Cát huynh, không có độc, chúng ta ăn thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây