“Đúng vậy, nói không chừng là sắp khỏi rồi.”
“Vậy thì tốt quá rồi. Đúng rồi, ngươi có đói không? Ăn quýt nhé? Ôi, lúc ngươi không tỉnh táo thì suốt cả ngày nói mê sảng, ta cũng không biết ngươi ăn có no hay không.”
Tôn Hiểu Cầm lấy một chiếc túi nhỏ ở bên dưới ghế nằm ra, bên trong là quýt nhỏ ngọt, dùng tay lấy ra một quả, sau đó bắt đầu bóc vỏ.
“Mẹ, con không đói bụng, trong khoảng thời gian này mẹ luôn ở đây hả?”
Tôn Hiểu Cầm ngồi lên mép giường bệnh của Lý Hỏa Vượng, duỗi bàn tay phải mang theo mùi thơm dịu nhẹ của vỏ quýt tới, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lý Hỏa Vượng, đau lòng nhìn hắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây