Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không chú ý đến hắn, hắn khẽ nghiêng đầu nhìn về ống tay áo trống rỗng của Xuân Tiểu Mãn bên cạnh:
“Bây giờ đã quen với việc bị cụt một tay chưa?”
Vẻ mặt Xuân Tiểu Mãn khẽ động:
“Có thể cứu được mọi người thì cụt một tay có là gì, nếu không phải được mọi người thu nhận thì ta sớm đã không còn rồi.”
Sau khi suy nghĩ một hồi, Lý Hỏa Vượng quyết định giải thích một phen, hắn đưa tay vào trong hốc mắt bên trái của mình, ngón tay sờ lên con ngươi vừa mới mọc ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây