Mọi người trông rất chật vật, trên người đều có vết thương, Lý Hoả Vượng không thể lo cho họ được, bởi đã có người chết rồi.
Đó là một người đàn ông chỉ có một tay với một đôi mắt nhìn đời, hắn ta đã chết, một cậu bé mập mạp nằm bên cạnh cũng chết theo hắn ta.
Hai thi thể một bé một gầy nằm cạnh nhau trên mặt đất, một lão hoà thượng trong bộ quần áo rách rưới chắp tay đứng đó với vẻ mặt buồn bã, không ngừng niệm A Di Đà Phật.
Lại có người chết, nhìn khuôn mặt xanh xám của bọn họ, Lý Hoả Vượng cũng đến chết lặng, hắn thậm chí còn tự hỏi không biết đưa họ theo có phải là cách thích hợp hay không, có thể nếu họ tự đi bộ về nhà, có lẽ bây giờ đã đến nơi rồi.
“Cũng đốt đi. Có hũ không? Nếu không thì lấy miếng vải bọc lại.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây