Sau cánh tay của Lý Tuế từ trong đạo bào chui ra, lần lượt vượt nhẹ lưng của Bạch Linh Miểu, nhẹ giọng thì thầm bên tai nàng an ủi.
Tuy trông Bạch Linh Miểu có vẻ kiên cường, nhưng Lý Tuế hiểu, đó đều là vì nàng phải gánh vác vị trí này, dù sao nàng chỉ mới qua mười tám tuổi, chuyện này không nên do nàng gánh vác.
Nếu cha của mình đã làm việc không đâu vào đâu, thì chẳng còn cách nào, chỉ đành để mình vậy.
Nhẹ nhàng an ủi một lúc sau, Bạch Linh Miểu rút người ra khỏi lòng Lý Tuế.
“Tuế Tuế, cảm ơn ngươi, nhưng cục diện hiện nay, chúng ta vẫn nên dồn tâm sức đối phó Thiên Trần Quốc thì hơn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây