- Không dám, không dám. Được được, chúng ta đánh cược là được mà!
Ngưu Hữu Đạo giơ hai tay lên, tỏ vẻ giơ hai tay đầu hàng, nghĩ ra cách đánh cược:
- 1 vạn kim tệ, mượn một canh giờ, ta cược đến lúc đó tướng quân sẽ không cho ta trả tiền, còn thả ta bình yên rời khỏi quân doanh. Nếu ta thắng thì 1 vạn kim tệ này đương nhiên là không cần trả, nếu ta thua cuộc, sẽ dâng lên cả gốc lẫn lãi 10 vạn kim tệ, không biết ý của tướng quân thế nào?
Phượng Nhược Nam suy nghĩ một lát, cảm giác vụ cá cược này có vấn đề, đôi mắt sáng lập lòe, cười lạnh nói:
- Ta thấy không ổn, hay là thay cái cách cá cược khác đi, ta cho ngươi mượn 1 vạn kim tệ, hạn cho ngươi trong vòng một canh giờ phải trả lại, nếu có thể thuận lợi trả lại, ta sẽ thả ngươi bình yên rời đi, nhưng nếu quá hạn, phải trả cho ta cả gốc lẫn lãi 10 vạn kim tệ, bản thân ngươi mặc cho ta tùy tiện xử trí, còn có hắn ta...
Giơ cằm lên về phía Viên Cương.
- Không thể trả tiền đúng hạn mà nói, hắn ta phải về phục vụ dưới trướng của ta, thế nào?
Ngưu Hữu Đạo thấy hơi buồn cười, phát hiện nữ nhân này thật đúng là người không chịu thiệt thòi, cách cá cược như vậy, trước sau người ta đều không ăn thua thiệt. Hắn cố ý tỏ vẻ mình hơi khó xử:
- Tướng quân, cách cá cược này, hình như ta không có chút chỗ tốt nào ấy nhỉ!
Phượng Nhược Nam trợn mắt nói:
- Ta đồng ý cho ngươi vay tiền chẳng lẽ không phải chỗ tốt ư? Ngươi thấy bộ ai cũng có thể mượn được tiền từ chỗ ta à? Sao đây, ngươi không nắm chắc trong vòng một canh giờ có thể trả tiền ư? Nói vậy, ngươi là cố ý chạy tới lừa gạt tiền?
Ngưu Hữu Đạo cười khổ:
- Ta đã chấp nhận ở lại đây làm con tin, sao lại là lừa gạt tiền?
Phượng Nhược Nam quát lên:
- Nếu đã nắm chắc thời gian quy định trả tiền, ngươi còn sợ cái gì? Có đánh cược hay là không?
Tay vịn lên chuôi kiếm bên hông, dáng vẻ muốn phẫn nộ rút kiếm.
Ngưu Hữu Đạo chỉ có thể dở khóc dở cười đáp:
- Được được, nghe tướng quân, ta cược!
Phượng Nhược Nam nhìn chăm chú về phía Viên Cương.
- Ê, to con, ngươi có đồng ý không?
Viên Cương khẽ gật đầu, Phượng Nhược Nam quả quyết xua tay nói:
- Lấy 1 vạn kim tệ ra đây!
Rất nhanh, có mấy người khiêng một cái rương nặng trĩu tới, mở nắp rương ra, bên trong để lộ một đống kim tệ vàng óng ánh, một cái hòm rỗng khác bày bên cạnh, chuyển đổi rương ngay trước mặt Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương, trên thực tế chính là kiểm kê rõ ràng.
Xác nhận số tiền không sai, Phượng Nhược Nam lại xua tay nói:
- Giấy và bút mực, viết lại cách đánh cược!
Lập tức có người dâng bút mực giấy nghiên đến, viết xong cách đánh được, thì bưng tới để hai bên xác nhận, Phượng Nhược Nam, Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương đều ấn dấu tay lên đó, hai bên mỗi bên cầm một phần.
Quá trình vay tiền xem như hoàn thành, chỉ thấy Viên Cương ngồi xuống “Hự một tiếng, trong tiếng hít thở, nhấc cái rương mà mấy người mới có thể nhấc nổi một mình nâng lên, nhấc cánh tay nửa gánh trên đầu vai. Hành động này lại khiến mắt Phượng Nhược Nam nhanh chóng lóe lên tia sáng kỳ dị lần nữa, thầm khen một tiếng hảo hán, khí lực thật là lớn, đúng là một mãnh tướng!
- Tướng quân, ta tiễn hắn ta tới cửa, tiện đường dặn dò mấy câu rồi về ngay.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn Phượng Nhược Nam xin chỉ thị một câu, dù sao đã đồng ý làm con tin rồi.
Phượng Nhược Nam rất hào phóng phất phất tay, cũng không sợ Ngưu Hữu Đạo có thể chạy trốn ngay trên địa bàn của mình.
Sau khi hai huynh đệ đi xa rồi, Ngưu Hữu Đạo quay đầu đưa mắt nhìn, nói nhỏ với Viên Cương đang khiêng rương ở đối diện:
- Nữ nhân này không có ý tốt, dã tâm rất lớn, tám chín phần mười là muốn hãm hại ta, sau này để ta xem nàng ta khóc thế nào!
Viên Cương nói:
- Đạo gia, ngài hãm hại nàng ta như vậy, cẩn thận nàng ta hận ngài cả đời đấy.
Ngưu Hữu Đạo vui vẻ cười ha ha:
- Rõ ràng là ta đang giúp nàng ta đấy nhé? Hầu Tử, nghĩ lại thì, nhìn vóc dáng của nữ nhân này ngược lại thấy rất xứng đôi với ngươi đó nha!
- Mắt ngài có vấn đề rồi!
Viên Cương khinh bỉ một tiếng, lại sửa miệng:
- Nếu ngài có thể khiến nàng ta đồng ý, thì ta không ngại đâu!
- Ấy...