- Có điều nể mặt tiểu vương gia, chỉ cần ngươi giao người này ra, việc này ta sẽ không truy cứu nữa!
Ngón tay chỉ về phía Ngưu Hữu Đạo.
Mọi người đều nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo không phản ứng gì, kiếm cầm trong tay lại đặt xuống đất, hứng thú nhìn Tống Diễn Thanh không lên tiếng, cũng đang chờ xem Thương Triều Tông trả lời như thế nào. Đám Thương Thục Thanh đã quen với phong cách cầm kiếm của Ngưu Hữu Đạo. Người khác kiếm như quân tử, vị này lại là kiếm như quải trượng.
Ánh mắt Thương Triều Tông rời khỏi người Ngưu Hữu Đạo, nhìn chằm chằm về phía Tống Diễn Thanh, trầm giọng nói:
- Giết người của ta, còn muốn người của ta. Họ Tống, uy phong của ngươi lớn thật đấy!
Tống Diễn Thanh tiếp lời:
- Ngưu Hữu Đạo rõ ràng là đệ tử của Thượng Thanh tông, từ lúc nào đã thành người của tiểu vương gia?
Thương Triều Tông đáp:
- Chí ít hiện giờ hắn vẫn đang là pháp sư tùy tùng của bổn vương!
- Pháp sư tùy tùng?
Tống Diễn Thanh nhịn không được cười ha ha, còn chuyện Ngưu Hữu Đạo có đủ tư cách trở thành pháp sư tùy tùng không, hắn ta không muốn đấu võ mồm trước mặt mấy người này.
- Ta khuyên tiểu vương gia vẫn nên giao hắn ra đi.
Thương Triều Tông lãnh đạm nói:
- Bổn vương không giao ra thì sao?
Tống Diễn Thanh lại nói:
- Ta cũng là muốn tốt cho tiểu vương gia thôi, con đường lên núi này vừa cao vừa hiểm trở, mang theo hắn vướng víu, e là tiểu vương gia không thể bình yên tới đích đâu.
- Ngươi đang uy hiếp bổn vương?
Thương Triều Tông bỗng nhiên híp mắt, lạnh lùng nói:
- Tống gia quả thật uy phong thật to, xem ra ngay cả hoàng thất Đại Yên cũng không coi ra gì!
- ...
Cái mũ này chụp hơi lớn rồi, chặn cho sắc mặt Tống Diễn Thanh cứng đờ. Hắn ta có to gan mấy cũng không dám nói ra mấy lời khinh nhờn hoàng thất Đại Yên trước mặt mọi người, một khi truyền đến kinh thành, đừng nói là vị ở trong hoàng cung kia, e là ngay cả Đại tư không Đồng Mạch cũng sẽ khiến Tống gia đẹp mặt, phải làm ra vẻ cho tất cả hoàng tộc họ Thương một công đạo. Hắn ta lập tức giải thích:
- Tiểu vương gia, lời này không thể nói lung tung, Ngưu Hữu Đạo hắn vẫn chưa có tư cách đại diện cho hoàng thất Đại Yên!
Thương Triều Tông đột nhiên nổi giận quát:
- Bổn vương không giao ra thì sao? Ngươi có bản lĩnh thì động đến đầu ngón tay của bổn vương thử xem!
Tống Diễn Thanh trần mặt xuống, trong mắt cũng lóe lên lửa giận nhưng đúng như Thương Triều Tông nói, hắn ta không dám loạn động, đã làm rõ thân phận, lại công nhiên động vào quận vương một nước, đó là gây rắc rối cho Tống gia. Muốn động cũng phải âm thầm ra tay, không thể lưu lại dấu vết. Gia đình xuất thân như Tống gia không phải là kẻ ngay cả đạo lý này cũng không hiểu.
Thương Triều Tông vung tay lên:
- Người phản kháng giết chết bất luận tội, bắt hết lại cho ta!
Không biết thân phận Tống Diễn Thanh còn có thể thôi, biết thân phận Tống Diễn Thanh rồi, y lại muốn xem thử Tống Diễn Thanh có dám lỗ mãng hay không!
Mấy trăm thân vệ lập tức cùng nhau tiến lên tụ tập về phía đỉnh núi. Thương Triều Tông lấy thế đè người, đám Tống Diễn Thanh biến sắc, không ngờ Thương Triều Tông lại cường ngạnh như vậy. Bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, bị những người kéo đến ép lui ra sau.
- Sư huynh, lệnh bài!
Hứa Dĩ Thiên nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Tống Diễn Thanh tỉnh ngộ lại, lật tay lộ ra tấm lệnh bài một mặt, đưa đến trước mặt đám Thương Triều Tông:
- Phụng mệnh làm việc, Thương Triều Tông, ngươi muốn tạo phản sao?
Trên lệnh bài có một chữ “Hình dễ thấy, đây chính là lệnh bài của Đình úy tả hữu giám, chuyên làm công việc truy nã.
Đám thân vệ vây tới nhìn thấy lệnh bài đều dừng bước chân, ngay cả Thương Triều Tông cũng lộ vẻ do dự, kiêng dè. Y lấy thế đè người, Tống Diễn Thanh lại lấy quyền chế nhân, cái gọi là quyền thế, quyền nằm trước thế, có quyền mới có thể có thế, lệnh bài trên tay Tống Diễn Thanh đại diện cho người nắm quyền!
- Vương gia, bảo người lui ra đi!
Giọng Ngưu Hữu Đạo từ sau truyền đến.