Đạo Quân

Chương 60: Hắn nói chúng ta là phế vật (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Mọi người nhanh chóng nhìn chằm chằm Viên Cương, Thương Thục Thanh âm thầm cảm thấy kỳ quái. Viên Cương này tuyệt đối không phải người nhiều chuyện, sao lại có thể nói ra những lời này?

Thương Triều Tông hỏi:

- Viên huynh đệ, có chuyện như vậy sao?

Viên Cương thờ ơ nói:

- Là ta nói.

Một câu càng kích thích chúng nộ, sắc mặt của những người xung quanh đều giận dữ, ngay cả sắc mặt Thương Triều Tông cũng trầm xuống, Lam Như Đình cùng Thương Thục Thanh liếc nhìn nhau.

Ngưu Hữu Đạo tay cầm thanh kiếm đi đâu cũng làm thành quải trượng, hững hờ nói một câu:

- Hầu Tử, nói hươu nói vượn gì vậy?

Viên Cương lạnh nhạt nói:

- Không có nói hươu nói vượn, nói sự thật thôi, nếu ai không phục có thể so tài thử xem!

Hai vệ thân binh lập tức xoa nắm đấm, rõ ràng đang chuẩn bị để đánh Viên Cương một trận.

Thương Triều Tông thì mừng rỡ, lần đầu tiên gặp Viên Cương y đã vừa mắt. Với cỗ khí chất trên người Viên Cương, y tin chắc mình không nhìn nhầm. Y sớm đã muốn thăm dò bản lĩnh của Viên Cương như thế nào, giờ thời cơ đã đưa đến trước mắt, không khỏi quát:

- Được! Vị huynh đệ nào ra bồi Viên huynh đệ chơi thử đi!

- Thuộc hạ!

- Để thuộc hạ!

- Vương gia, để thuộc hạ!

Cả đám người tranh nhau chen lấn, cuối cùng vẫn là Bách phu trưởng Trần Thụ Lâm hét lên một tiếng đè ép ý kiến những người khác xuống, đích thân ra trận.

Viên Cương vẫn đứng bất động, bộ dạng rõ ràng muốn nói họ muốn thay ai lên cũng được.

Ngưu Hữu Đạo cũng hét lên:

- Hầu Tử, chớ làm loạn, mau trở về, đây không phải nơi để ngươi làm bậy!

- Ta không làm bậy, ta thua sẽ mặc cho vương gia xử trí.

Viên Cương hứa hẹn.

Thương Triều Tông nghe vậy mừng thầm, đang muốn thu thập Viên Cương về dưới trướng. Từ lúc gặp hắn ta ở miếu nhỏ trong rừng kia, thấy hắn ta có thể dẫn dắt thôn dân chống phỉ binh đánh cướp cũng đủ để chứng minh người này có tố chất chỉ huy tác chiến nhất định.

Viên Cương cũng hất cằm với Trần Thụ Lâm phía đối diện:

- Nếu ngươi thua thì sao?

Trần Thụ Lâm cũng nói:

- Ta thua cũng tùy ý ngươi xử trí!

Viên Cương lạnh nhạt nói:

- Ngươi là lính của vương gia, lời của ngươi có tác dụng sao?

- ...

Trần Thụ Lâm bị chặn á khẩu không trả lời được, không khỏi nhìn về phía Thương Triều Tông xin giúp đỡ.

Thương Triều Tông cười ha ha, nói:

- Chuẩn!

Viên Cương nghiêng đầu nhìn về phía y, nói:

- Ta không muốn xử trí ai, chỉ là đoạn đường này bôn ba, muốn tìm một chân chạy việc. Nếu ta thắng, vương gia cho phép ta tùy ý chọn một chân chạy việc, không biết ý vương gia như thế nào?

Thương Triều Tông vung tay lên.

- Được!

Ngưu Hữu Đạo lại kêu lên:

- Hầu tử, đừng làm loạn!

Có điều lời của hắn dường như không hề có tác dụng. Đám thân vệ sao có thể nghe lời hắn, ngay cả Viên Cương cũng thờ ơ, những người khác càng không cần nói.

Tiền cược của trận đấu đã đặt xong, tất cả mọi người đều lên tinh thần. Cả chặng đường dài bôn ba đúng là quá buồn tẻ vô vị, bây giờ có màn náo nhiệt để xem, ai nấy đều lần lượt lui sang hai bên, nhường sân bãi rộng rãi lại, hai con ngựa được dắt đến trước mặt hai người, hai trảm mã đao tiêu chuẩn thân vệ được dâng lên.

Trần Thụ Lâm trở mình lên ngựa, đón trảm mã đao được ném tới, chụp lấy dây cương phóng ngựa ra xa rồi dừng lại xoay người nhìn bên này.

Ngưu Hữu Đạo không lui ra, đợi sau khi người đưa đao đưa ngựa lui xuống mới tiến lên trách cứ Viên Cương:

- Ngươi làm càn cái gì vậy!

Sau đó mới thấp giọng nhẹ nhàng bồi thêm một câu.

- Ngươi có được hay không đấy? Đừng cậy mạnh!

Viên Cương cũng thấp giọng đáp lại một câu.

- Ở thôn miếu nhỏ kia ta đã đánh nhau với phỉ binh mấy năm. Ngài đoán không nhầm đâu, tốc độ tu luyện Ngạnh khí công ở đây vượt xa tưởng tượng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 50%👉

Thành viên bố cáo️🏆️