- Sau khi ta ở đây tu luyện mới phát hiện, linh khí thế giới này cũng vượt xa vật chất ngầm mà ta có thể lý giải. Lúc trước ở nơi chúng ta ở rất dồi dào. Ta đã kiểm tra nhiều lần, tốc độ tu luyện ở đây vượt xa bên kia. Từ một vài điển tích xem ra, nơi trước kia cũng không có nhiều linh khí lắm, dĩ nhiên cũng không có bao nhiêu tu sĩ. Về sau, Thương Tụng quốc vương khai quốc của nước Vũ đã chọc thủng trời, thế là linh khí không ngừng lọt vào thế giới này. Cụ thể có chuyện gì xảy ra ta cũng không rõ. Đúng rồi, ngươi vẫn luyện ngạnh khí công chứ?
Viên Cương gật đầu:
- Sau khi thương thế tốt lên vẫn đang luyện, bản lĩnh phòng thân cũng nên có một chút.
Ngưu Hữu Đạo mặt mày nghiền ngẫm nói:
- Ngạnh khí công luyện thể chân chính thực ra cũng là phối hợp vài thuật thổ nạp, cũng là muốn hấp thu linh khí, cũng chính là ngươi có thể hiểu được vật chất ngầm. Nếu ta đoán không nhầm, tiến độ tu luyện Ngạnh khí công của ngươi hiện nay chắc chắn vượt xa trước kia.
Viên Cương trầm mặc không nói, không sai, hoàn toàn đã bị Đạo gia đoán chính xác. Lúc trước hắn ta vẫn không thể nghĩ thông chuyện gì xảy ra, giờ đã bị những lời nội dung sâu sắc, giải thích dễ hiểu của Đạo gia giúp cho hiểu rõ thêm một chút.
Ngưu Hữu Đạo vui tươi hớn hở:
- Càn Khôn quyết ta tu luyện cũng không tệ, để sau này ta kiểm tra cơ thể giúp ngươi, xem thể chất người bây giờ có thích hợp tu luyện hay không. Nếu như thích hợp thì ngươi cũng luyện đi.
Viên Cương lắc đầu:
- Ta không hứng thú với mấy chuyện ngồi xuống giết thời gian, có thời gian ta tình nguyện đi làm vài chuyện có ý nghĩa.
Ngưu Hữu Đạo híp mắt:
- Ngươi đừng ngốc, thế đạo này khác với trước kia, thực lực tự vệ mạnh một chút không tốt sao? Kéo dài tuổi thọ trì hoãn già yếu sống lâu một chút cũng tốt.
Viên Cương vẫn lắc đầu:
- Tốn nhiều thời gian ngồi một chỗ, sống lâu cũng có ý nghĩa gì? Sinh mệnh là phải vận động!
- Hầu Tử, ta nói ngươi nghe...
- Đạo gia, đừng khuyên, ta không giống ngài luôn si mê thứ này. Ta không hứng thú với mấy thứ huyễn hoặc khó hiểu. Thái độ của ta đối với cuộc sống hẳn là ngài hiểu.
- Được, ta không nói nữa.
Ngưu Hữu Đạo thở dài, tiếp tục chỉ vào hắn ta nói:
- Có điều Ngạnh khí công kia ngươi đừng từ bỏ. Ta đoán Ngạnh khí công ngươi luyện không tầm thường. Trong những truyền thuyết của đạo giáo ở nơi trước kia có thể thấy được một ít manh mối. Lượng linh khí từng có có lẽ cũng khá ổn, về sau không biết chuyện gì xảy ra, linh khí cực kì mỏng manh. Năm tháng dài lâu, phàm là những công pháp năng lực cảm nhận và hấp thụ kém một chút, tu luyện không ra kết quả chắc chắn đều đã bị đào thải. Đến thời kỳ của chúng ta những công pháp còn có thể tu luyện hiệu quả hẳn đều không đơn giản. Ở đây không chừng có thể tu luyện ra hiệu quả hoàn toàn khác biệt, điểm ấy ta không nói hẳn ngươi cũng có thể cảm nhận ra.
Viên Cương ừm một tiếng, sau khi im lặng một lúc liền hỏi:
- Đạo gia, sau này ngài có dự định gì?
Ngưu Hữu Đạo ngắm nhìn trời đất xung quanh, cởi mở cười nói:
- Nhập gia tùy tục, tặng thế giới này hai chữ!
- Hai chữ?
Viên Cương không hiểu, nghi hoặc nói:
- Hai chữ nào?
- Xin chào!
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày vứt ra câu đó sau đó quất mạnh roi, cưỡi ngựa phóng nhanh đi.
- Xin chào?
Viên Cương sửng sốt một chút, nhìn xung quanh, sau đó cũng quất roi thúc ngựa đuổi theo, một trước một sau nhanh chóng lao đi.
Núi Tiểu Nam, Quận Quảng Nghĩa..
Núi xanh xanh, rừng cây tĩnh mịch, lúc chạng vạng tối, ba kỵ binh xông vào phá vỡ sự yên tĩnh trong núi, thỉnh thoảng còn khiến cho chim bay thú chạy. Giữa bóng rừng ven đường có một tiểu đình để che mưa chắn gió, trong tiểu đình có dựng một tấm bia, chữ “Nam Sơn tự khắc trên tấm bia đã bị thời gian mài mòn.
Tống Diễn Thanh, Hứa Dĩ Thiên, Trần Quy Thạc ghìm ngựa dừng lại, nhìn nhìn dòng chữ trên bia xác định không đi nhầm chỗ mới ngẩng đầu lên nhìn thềm đá quanh co trước mắt, trên núi rừng rậm rạp ẩn hiện một góc mái cong, hẳn là vị trí chùa miếu. Tống Diễn Thanh nghiêng đầu ra hiệu, gót chân Hứa Dĩ Thiên thúc vào bụng ngựa, phóng ngựa xông lên thềm đá, theo sau là Tống Diễn Thanh, Trần Quy Thạc đi theo cuối cùng.
Trên đỉnh núi là một tự viện cổ kính, không gian thanh u, phía trước có một tiểu tăng quét rác nhìn ba người nhảy xuống ngựa thì tiến tới thi lễ nói:
- Ba vị thí chủ, sắc trời đã tối, không biết...
Tống Diễn Thanh mắt lạnh ngạo nghễ, không coi ai ra gì, đưa tay đẩy tiểu tăng ra, nhanh chân xông vào cửa. Hứa Dĩ Thiên, Trần Quy Thạc cũng trực tiếp dẫn ngựa vào cửa chính của tự viện. Tăng nhân vội vàng ném cái chổi chạy về thông báo. Rất nhanh, có hơn mười tăng nhân thanh niên trai tráng xông đến cầm gậy xếp thành một hàng ngăn ba người với đại viện, tăng bào của ai nấy đều giặt trắng tinh, trông khá giản dị.
Tống Diễn Thanh lấy một vốc tiền từ túi tiền bên hông ném ra, tiền rơi leng keng dưới chân các tăng nhân. Tất cả đều là tiền vàng, vàng óng ánh chứ không phải chỉ vài chinh tiền, cả đám tăng nhân hai mặt nhìn nhau.
- Tiền hương hỏa! Chuẩn bị cho chúng ta sương phòng thật tốt, ngựa phải ăn loại cỏ khô thượng đẳng!
- Hóa ra các thí chủ là khách hành hương!
Tăng quân quản sự dưới mái hiên chính điện ôi chao một tiếng, bước nhanh chân tới, phất tay ra hiệu đám côn tăng buông vũ khí xuống, tự mình chào hỏi Tống Diễn Thanh:
- Dạo này binh hoang mã loạn, trong núi có không ít thổ phỉ, thấy các vị thí chủ dẫn ngựa xông vào còn tưởng rằng là kẻ xấu. Hiểu lầm, hiểu lầm, mời vào bên trong, mời vào bên trong.
Đưa tay mời bọn hắn vào phòng khách.
Ba con ngựa tự có người dắt đi chăm sóc, những côn tăng kia bắt đầu nhặt tiền vàng trên mặt đất.