(*) Dịch nghĩa: Bài thơ Thước Kiều Tiên
Từng đám mây màu nhỏ khoe đẹp
Sao bay truyền cho nhau nỗi hận
Sông Ngân vời vợi thầm vượt qua
Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau
Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời
Tình mềm tự nước
Hẹn đẹp như trong giấc mơ
Không nỡ nhìn cầu Ô Thước là lối về
Hai mối tình đã thật sự là lâu dài
Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm.
Tống Diễn Thanh trừng hai mắt:
- Hình như cái gì mà hình như? Có chính là có, không có chính là không có.
Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ trên tay hắn, như ngầm nói đây không phải quá rõ ràng rồi hay sao, chắc chắn có.
Tống Diễn Thanh nhiệt tình ngay tức khắc:
- Tiểu sư đệ, mau đưa những bài thơ sư phụ đệ từng viết hết ra đây. Thừa dịp rảnh rỗi, thưởng thức một chút.
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu:
- Trước lúc lâm chung sư phụ đã dặn dò ta, bảo ta đến Thượng Thanh tông tu luyện thật tốt, không phải để viết những thứ này.
Tống Diễn Thanh sửng sốt một chút, chợt có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Tu luyện cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, ghi cái này một chút cũng không tốn nhiêu thời gian.
Ngưu Hữu Đạo ngây ngô nói:
- Nhưng ta không thể nhớ ra trong chốc lát được.
Tống Diễn Thanh nghẹn họng im lặng, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
- Dù sao bây giờ đệ cũng đang rảnh rỗi, suy nghĩ cho kỹ, nghĩ ra rồi thì lập tức ghi chép lại, lát nữa đưa cho ta xem.
Nói rồi cuộn tờ giấy trên tay lại cẩn thận.
Ngưu Hữu Đạo ra vẻ kỳ quái nói:
- Tống sư huynh, sư phụ ta nói trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh, viết cái này có tác dụng gì?
Mí mắt Tống Diễn Thanh giật giật, đưa tay gác lên vai hắn nói:
- Tiểu sư đệ, ta tự có chỗ dùng. Sau khi đệ nhớ ra cứ việc ghi lại, sư huynh đây không đối xử tệ bạc với đệ đâu. Phải rồi, việc này không được nhắc đến với những người khác, biết chưa?
Điệu bộ giống như nếu không đừng trách ta không khách khí.
Ngưu Hữu Đạo vẫn tỏ vẻ không mấy hứng thú với chuyện này, hỏi một đằng trả lời một nẻo:
- Sư huynh, ta muốn tu luyện công pháp của Thượng Thanh tông, hi vọng sớm có thể bay tới bay lui như các huynh.
Tống Diễn Thanh có chút không vui nói:
- Trước tiên làm tốt công việc ta giao đi rồi nói sau!
Ngưu Hữu Đạo như đang giở tính khí thiếu niên nói:
- Sư huynh, ta bị giam ở đây phiền muộn trong lòng, không chắc được ngày nào đó sẽ nói lỡ miệng.
Hai mắt Tống Diễn Thanh nhíu lại, cười lạnh.
- Ngươi đang uy hiếp ta sao?
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói:
- Ta chỉ là cảm thấy nếu như có thể sớm hoàn thành di nguyện của sư phụ, cũng có thể sớm ngày an tâm nhớ lại những thơ từ mà sư phụ đã từng viết kia. Hy vọng có thể hoàn thành giao phó của sư huynh tốt hơn.
Tống Diễn Thanh không khỏi cười lạnh, quan sát kĩ Ngưu Hữu Đạo thật lâu không lên tiếng, phát hiện vị tiểu sư đệ hờ này có chút thú vị. Sự thành thục hình như vượt qua tuổi tác, đây là đang bàn điều kiện với mình mà. Nói đi cũng phải nói lại, nếu như đồ mà tiểu sư đệ này đưa thật sự có thể giúp mình được lòng của sư tỷ, vậy thì đáp ứng cũng không phải là không được. Tu luyện rồi thì sao? Không sợ tiểu tử này có thể tạo phản, mà vấn đề mấu chốt là có cho sư đệ hờ này tu luyện hay không hắn cũng không làm chủ được.
Ba!
Sau khi hơi chút đắn đo, Tống Diễn Thanh vỗ một chưởng lên bả vai Ngưu Hữu Đạo, nắm lấy bả vai nói: