Hạ Khanh Trần: “…” Sao anh cứ cảm thấy mình phạt nhẹ quá nhỉ?
Anh buông mi nhìn lướt qua “Văn kiện” trên bàn, bực bội nhéo ấn đường. Nếu không được thì gọi mấy vị Vương gia khác trở về, giờ anh đã thấy Tần Quảng Vương này, không đáng tin cậy chút nào.
Hai mươi phút sau, anh đặt “văn kiện” cuối cùng xuống, chạm vào mí mắt phải cứ giật của mình, sau đó vung tay lên đóng cửa đại điện, đồng thời anh cũng biến mất trên ngai vàng.
Đèn cảm biến trong gara rất nhạy, chỉ cần có chút động tĩnh cũng sẽ sáng lên. Hạ Khanh Trần biến mất ở đâu thì xuất hiện ở đó, anh cũng lo sẽ bị thím Triệu nhìn thấy nên mới suy xét đến vấn đề này. Khi anh xuất hiện, gara vẫn tối om, anh cất bước định đi về phía thang máy, đèn cảm biến cảm nhận được có vật đang di chuyển nên thoáng chốc, ánh đèn trong gara đều sáng trưng.
Khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, Hạ Khanh Trần dừng bước. Anh thấy Giản Hề khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào cửa xe, đang cười tủm tỉm nhìn anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây