Sau khi chia tay, cô cũng tuyệt vọng một thời gian. Sau này bạn thuở nhỏ mắng cô một trận, nhà họ Tống vẫn cần cô, thế là cô che giấu vết thương của mình, tỉnh táo lại rồi bắt đầu đối chiến với kẻ chủ mưu đằng sau. Nhưng có lẽ thủ đoạn của cô quá tầm thường nên bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn chưa tìm được kẻ đó là ai. Người kia rất thấu hiểu cô, mỗi lần đều biết rõ nhược điểm của cô, cũng may bạn thuở nhỏ của cô thông minh hơn cô, góp ý giúp cô nên cô mới có thể cầm cự đến bây giờ.
Tống Phàm Thư thoát khỏi hồi ức, nhìn Giản Hề: “Cô Giản, tôi có thể nhờ ngài ra tay diệt trừ thứ ở nhà tôi được không? Tôi sẽ trả thù lao tương ứng. Hơn nữa tôi mong ngài sẽ chỉ một con đường sáng cho tôi để tôi biết, rốt cuộc là kẻ nào đang hãm hại sau lưng tôi.”
Tiếng gọi “ngài” của cô ấy khiến Giản Hề đang uống nước trái cây suýt bị sặc. Cô vội nói: “Tổng giám đốc Tống, chị đừng gọi tôi là ngài, cứ gọi tôi là Tiểu Thất đi, người trong nhà tôi đều gọi tôi như vậy.” Sau này tôi còn phải gọi chị là mợ ấy chứ, chị không nên gọi tôi là ngài, khác nào trái với luân thường!
“Chuyện này đơn giản, lát nữa chị dẫn tôi đến nhà chị một chuyến, tôi sẽ giúp chị phá tà thuật hại người kia.”
Tống Phàm Thư liên tục nói cảm ơn Giản Hề: “Thế còn hung thủ…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây