Đường Tinh Dữu đưa một chiếc váy cho cô rồi bảo cô vào phòng thử đồ mặc xem. Cô ấy nửa đùa nửa thật: “Nếu em muốn biết thì hôm nào xuống địa phủ tìm sư phụ của em, nhờ ông ấy lén lút đến Luân Hồi ty xem hồ sơ của em, chẳng phải sẽ biết vì sao em khác với những người khác hay sao?”
Giản Hề ôm váy dừng lại trước cửa phòng thử đồ, đôi mắt sáng lên: “Đúng vậy, sao em không nghĩ đến cách này nhỉ? Cơ mà phải chờ một thời gian nữa, bởi vì hiện tại địa phủ rất bận, hình như là Phong Đô Đại Đế xuất quan, nhưng không biết vì lý do gì lại bế quan tiếp, trước khi bế quan còn bảo là sẽ khảo hạch tu vi của viên chức địa phủ, ai không đạt tiêu chuẩn thì sẽ bị phạt bổng lộc, cho nên mỗi ngày sư phụ của em đều bận tối mày tối mặt.”
“Phong Đô Đại Đế lại bế quan nữa ư?” Đường Tinh Dữu kinh ngạc hỏi.
Giản Hề đóng cửa phòng thay đồ, Đường Tinh Dữu đứng ở bên ngoài vẫn nghe được cô nói chuyện: “Vâng, em cứ cảm thấy ngài ấy rảnh rỗi sinh nông nỗi. Lần trước em còn thuận miệng bảo có phải ngài ấy đang bận tán gái hay không, bây giờ thấy càng giống. Nói không chừng bị con gái nhà người ta từ chối nên mới xuống dưới trút giận lên đầu mọi người, cảm thấy mình nguôi giận rồi nên tiếp tục cố gắng thêm lần nữa chăng?”
Đường Tinh Dữu cười nói: “Ha ha ha, em suy nghĩ gì hài hước vậy? Cũng chỉ có em mới dám nói như thế thôi, coi chừng Phong Đô Đại Đế ‘mánh khóe thông thiên’ nghe được em nói xấu ngài ấy đấy nhé.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây