“Cô ấy chưa bao giờ cho tôi đặt chân vào gian phòng mà cô ấy cung phụng thứ đó. Nhưng nửa tháng trước, cô ấy vào phòng mà không khép kín cửa nên tôi nhìn thấy cô ấy thông qua khe cửa… Cô ấy… Lại cầm dao cứa đứt lòng bàn tay của mình… Bát máu vừa được đặt lên bàn thì tức khắc kho cạn, tôi nghe cô ấy ước muốn thế chỗ ảnh hậu Cố.”
Nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, Du Vĩ lại sợ hãi run cả người. Trong phòng của vợ anh ấy vốn không có người khác, nhưng anh ấy vẫn nghe rõ một giọng nói cực kỳ sắc bén, không phân biệt rõ là nam hay nữ, nó nói: “Bổn tọa sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, nhưng chút máu này vẫn chưa đủ.”
Thế là anh ấy thấy vợ mình không chút do dự cầm dao cứa đứt bàn tay còn lại của mình, máu tươi chảy lõm bõm xuống bát, sắc mặt của vợ anh ấy cũng biến thành trắng bệch, nhưng khóe môi cô ta lại cong lên, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Du Vĩ hồi hộp nhìn Giản Hề, hy vọng cô sẽ đồng ý cứu vợ anh ấy, giúp cô ta khôi phục dáng vẻ như ngày xưa.
Ngay từ khi anh ta đặt chân vào phòng, Giản Hề đã biết rõ câu chuyện mà anh ta vừa kể. Giản Hề nhìn anh ta bằng ánh mắt đồng tình, chẳng qua cô không muốn anh ta bị che mắt nên bất đắc dĩ nói: “Anh bảo hai vợ chồng anh quen nhau từ thời đại học, thế thì hai vợ chồng anh quen biết nhau như thế nào?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây