Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu còn đang mừng thầm vì Hạ Khanh Trần không so đo với họ, nhưng nghe được câu nói của Hạ Khanh Trần, hai người trực tiếp hóa đá. Tần Quảng Vương và đám nhân viên cũ khác đều nhịn cười đến nỗi bờ vai run rẩy.
“Tu vi của Tần Quảng Vương mãi vẫn chưa tiến bộ, phạt bổng lộc nửa năm, trước khi ta xuất quan cần thiết tinh tiến một thành tu vi, bằng không sẽ phạt thêm năm năm bổng lộc, những người khác cũng thế. Sau này ta sẽ đích thân kiểm tra các ngươi.”
Uy thế biến mất, Phong Đô Đại Đế đã rời đi, trong đại điện không còn ai cười được nữa, bất kể là nhân viên mới hay là nhân viên cũ. Nhất là Hắc Bạch Vô Thường, chẳng những phải làm việc không ngừng nghỉ cả năm mà còn phải tranh thủ lúc không mở quỷ môn để tu luyện, không thì sẽ mất trắng năm năm bổng lộc. Họ còn đang trông cậy vào bổng lộc để mua trà ngon rượu ngon, chung quy sau này sẽ không còn được nhận “hối lộ” nữa.
Người dưới địa phủ bắt đầu bận tối mày tối mặt vì mệnh lệnh của Phong Đô Đại Đế, chăm chỉ làm việc trong giờ hành chính, tan tầm thì vội vàng tu luyện, đề cao tu vi của mình. Bởi vì Hạ Khanh Trần không nói khi nào anh sẽ xuất quan nên họ không dám lơ là chểnh mảng.
Bên này, Hạ Khanh Trần trút bỏ khí thế uy nghiêm của mình rồi thuấn di về phòng ngủ, nhìn tư thế ngủ vẫn không thay đổi của Giản Hề, khóe môi cong lên, xốc chăn lên ôm cô, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây