Khóe môi Hạ Khanh Trần cong lên: “Cả Thiên giới và địa phủ đều biết ta có tâm muốn trở thành con rể của ngài mà.”
Huyền Linh nở nụ cười, trừng anh một phát: “Tên xú tiểu tử này, con cũng thẳng thắn quá đấy. Được rồi, hiện giờ Tiểu Hề là người trần mắt thịt, có lẽ sẽ phải ngủ một trận, con chăm sóc con bé chu đáo vào, ta đi trước đây.”
Hạ Khanh Trần gật đầu, giọng điệu kính trọng nói: “Huyền Linh Thượng Thần đi thong thả.”
Giản Hề nhắm mắt lại, thân thể mềm nhũn ngã xuống, Hạ Khanh Trần đỡ cô. Anh đưa mắt nhìn chung quanh, nhất thời đau đầu khi thấy người bị thương trong sân và đám âm binh phá cửa xông vào vì kết giới của Tuệ Thành đã biến mất. Cuối cùng anh vung tay lên, năm mươi vạn âm binh đã bị anh đưa xuống địa phủ.
Anh đưa Giản Hề vào phòng của cô, đắp chăn cho cô rồi mới ra ngoài sân. Đầu tiên, anh đi đến bên cạnh Tần Quảng Vương, đá lên người ông ấy: “Nếu đã tỉnh rồi thì đừng diễn kịch nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây