Hai sư đồ còn trò chuyện thêm một lát. Giản Hề chợt hỏi Huyền Nhất đạo trưởng: “Sư phụ, tại sao Phong Đô Đại Đế lại bế quan? Một mình ngài ấy ra mặt là xử lý chuyện này ổn thỏa, thế mà giờ lại phải phiền phức như vậy.”
Giọng điệu của cô hơi oán trách, Hạ Khanh Trần lặng lẽ liếc cô một cái, ngón tay khẽ ma sát với nhau.
“Ai biết? Hồi ta mới nhậm chức thì ngài ấy đã bế quan rồi, bây giờ ta chưa được gặp mặt ngài ấy lần nào, chuyện của thủ trưởng thì bọn tép riu như chúng ta sao mà biết được?” Huyền Nhất đạo trưởng nhún vai nói.
Giản Hề chợt nghĩ đến một cuốn tiểu thuyết ngôn tình lấy Phong Đô Đại Đế làm nam chính, bèn trêu ghẹo: “Con nghe nhóm Tạ ca nói Đại Đế đã bế quan được gần 20 năm rồi, có phải là lén chuồn ra ngoài tán gái không nhỉ?”
Hạ Khanh Trần đang vuốt ve ngón tay thì chợt dừng lại, nhìn lén Giản Hề một cái, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Khụ, mọi người trò chuyện trước đi, tôi ra ngoài đi dạo một lát.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây