“Đi thôi, tranh thủ thời gian.” Anh dắt tay Diêm Hạo tiến về phía trước.
Ba người men theo đường Hoàng Tuyền, chẳng mấy chốc đã thấy Phong Đô thành. Tường thành nguy nga sừng sững trang nghiêm và túc mục, cổng thành khí phái hơn quỷ môn nhiều, trên tấm biển đen ngòm là ba chữ lớn: Phong Đô thành, tự mang theo uy thế, mỗi lần Giản Hề sẽ không ngẩng đầu lên xem, bởi vì âm khí trong tấm biển này thật sự rất nặng.
Diệp Trạch thành thạo chào hỏi với âm binh gác cổng, sau đó nhờ họ gọi sư phụ của mình hoặc Hắc Bạch Vô Thường ra đây. Giản Hề cũng muốn đi theo, nhưng vừa đi được một bước thì dừng lại, bởi vì Hạ Khanh Trần nắm tay cô vẫn không nhúc nhích. Cô ngoảnh đầu nhìn anh: “Anh?”
Nghe tiếng kêu của Giản Hề, Hạ Khanh Trần mới dời mắt khỏi tấm biển, sau đó nắm tay Giản Hề đi sang bên kia.
Địa phủ cũng tiến bộ theo thời đại, ngay cả cổng thành cũng lắp đặt bộ đàm, Huyền Nhất đạo trưởng vừa nghe lính gác cổng báo đồ đệ của mình đến tìm mình thì vội vàng chạy ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây