“Ừ, bắt đầu đi.”
Giản Hề kẹp bùa Thuấn Di ném lên không trung, khẽ đọc mấy câu chú ngữ. Cô vừa dứt lời, hai người thoáng chốc biến mất trong phòng. Hạ Khanh Trần chỉ cảm thấy hoa mắt, đến khi có thể thấy rõ cảnh tượng trước mắt, anh đã đứng trong văn phòng của mình. Khóe môi anh cong lên, nhìn Giản Hề khen ngợi: “Thành công rồi, Hề Hề tuyệt quá.”
“Sao em cứ có cảm giác như anh đang khen con nít thế nhỉ?”
Hạ Khanh Trần nhướn mày: “Chẳng lẽ em không nhỏ?”
Với tư cách là một nữ sinh, Giản Hề không phục khi bị chê nhỏ, dù cô biết anh đang nói tuổi tác, nhưng như vậy cũng không được. Cô đang định cãi cọ với anh một phen thì cửa văn phòng bị đẩy ra thật mạnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây