“Chúng tôi là người nơi khác, còn thuyền trưởng…” Diệp Trạch nhìn về phía Trương Lạc Dữ. Trương Lạc Dữ lắc đầu, cấp dưới của anh ấy thu xếp, anh ấy nào biết thuyền trưởng có phải người bản địa hay không.
Tào Vân Thanh mỉm cười: “Cho dù vị thuyền trưởng kia không phải là người nơi khác thì chắc cũng là lần đầu tiên chạy tuyến đường biển này. Tuyến đường biển này đã bị cấm, không ai sẽ đi qua nơi này, chỉ trách dạo gần đây chúng tôi bận quá, dây phong tỏa cũng bị bão thổi bay, chưa kịp đổi cái mới.”
Đường Tinh Dữu tò mò hỏi: “Tại sao lại phong tỏa chỗ này?”
Tào Vân Thanh nở nụ cười, lắc đầu nói: “Cô gái trẻ tò mò quá đấy, điều gì không nên hỏi thì đừng hỏi, các cô chỉ cần đi theo tôi là được.”
Giản Hề nhíu mày nhìn anh ta, hầu hết các vụ án của anh ta đều là vì khu vực này, không thứ gì có thể che mắt thiên nhãn. Cô quay đầu nhìn vùng biển, khẽ hỏi: “Là chấp niệm, chấp niệm của mười vạn người.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây