Hồng Anh nhăn mũi, thông qua mấy tháng cố gắng, Lâm Diệc Thâm đã thành công khôi phục lại khứu giác và vị giác cho cô ấy, cô ấy cũng có thể nếm được mùi vị của thức ăn, ngay cả hệ tiêu hóa của cô ấy cũng được Lâm Diệc Thâm cải thiện đáng kể. Lâm Diệc Thâm nói rằng tranh thủ sang năm làm cho thân thể cô ấy hoàn toàn giống hệt người bình thường, chỉ giữ lại đặc điểm bất tử bất diện.
Có lẽ người khác sẽ cho rằng họ đang nói chuyện viển vông, nhưng chỉ mình họ mới biết Lâm Diệc Thâm có thể làm được. Anh ấy là linh y, chữa bệnh cho người thường thì có cách chữa bệnh cho người thường, còn chữa cho Hồng Anh đương nhiên là có cách chữa cho Hồng Anh. Huống chi sự tồn tại của Hồng Anh vốn đặc biệt, bởi vì linh hồn của cô ấy vẫn ở trong thân thể của cô ấy chứ không thoát ra ngoài. Trải qua 2000 năm, có lẽ tên của cô ấy đã bị xóa khỏi Sổ Sinh Tử của Diêm Vương điện từ lâu rồi.
Tính thời gian thì họ ăn đồ nướng xong cũng gần đến đích, nhưng đã gần 10 giờ đêm mà tàu vẫn chưa cập bến. Mấy người đều cảm thấy không ổn, Trương Lạc Dữ bèn đứng dậy, đi vào phòng điều khiển trong khoang tàu.
Khi anh ấy mở cửa phòng điều khiển thì thấy thuyền trưởng và các thủy thủ đều ở đây, chỉ có điều họ cứ như người máy, anh ấy gọi bằng cách nào họ cũng không có phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm đằng trước. Trương Lạc Dữ bèn nhìn lướt qua radar, trên màn hình hiển thị tàu của họ đang xoay quanh một chỗ, họ ở trên tàu vẫn không cảm nhận được điều gì khác thường. Xem ra trong lúc bất tri bất giác, họ đã tiến vào ảo cảnh.
Trương Lạc Dữ không biết lái tàu, đành phải đánh ngất xỉu đám người thuyền trưởng rồi đặt họ cùng một chỗ. Anh ấy quay về boong tàu rồi báo tin này cho mọi người. Tô Ánh Hòa cạn lời, rốt cuộc thể chất của họ là sao vậy? Tại sao mỗi lần xuất hành đều sẽ gặp chuyện gì đó xảy ra?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây