Cô gái hơi bất an, tay siết chặt quai đeo của ba lô, mím môi trắng bệch. Thấy Giản Hề ra hiệu cho mình ngồi xuống, cô ấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, vội xua tay: “Cô Giản, tôi không ngồi, trên người tôi bẩn.”
Không chờ Giản Hề lên tiếng, cô ấy đã cúi gập người 90 độ: “Cô Giản, xin cô giúp tôi, tôi muốn nhờ cô phong ấn mắt âm dương của tôi lại, được không?” Cô ấy đứng dậy rồi đỏ mặt, hồi hộp nói: “Nhưng tôi… Tôi có thể trả tiền theo kỳ được không? Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng trả hết.”
Cô ấy biết nhờ Giản Hề làm việc thì mức giá khác, nhưng lúc này cô ấy không còn cách nào khác. Ban ngày cô ấy phải đi học, lúc rảnh rỗi phải đi làm thêm, nhưng vì từ nhỏ đã thấy những thứ mà người khác không nhìn thấy nên buổi tối cô ấy không dám ra ngoài làm thêm, dành dụm mấy tháng trời cũng chỉ vừa đủ tiền xem quẻ. Nếu Giản Hề có thể đóng kín mắt âm dương của cô ấy thì cô ấy có thể ra ngoài làm thêm vào buổi tối, chỉ cần cô ấy cố gắng làm mấy công việc thì nhất định sẽ trả hết nợ, không biết cô Giản có đồng ý hay không.
Thấy dáng vẻ lo âu của cô ấy, Giản Hề cười khẽ: “Cô đừng sợ, mời ngồi.”
Mạnh Hân Nghiên mím môi ngồi xuống, nhưng chỉ ngồi ở mép ghế chứ không ngồi lên hẳn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây