Giản Hề nhanh chóng thay đồ ngủ rồi chạy ra ngoài, nhảy lên giường mình ôm eo Hạ Khanh Trần, ngẩng đầu lên hôn lên mặt anh mấy cái. Cô thực sự rất nhớ anh, bây giờ cô không muốn làm gì hết, chỉ muốn được ở bên annh.
Hạ Khanh Trần cũng nhớ cô không kém. Anh giữ chặt sau gáy của cô, hôn cô thật sâu, đầu lưỡi càn quét khoang miệng của cô như thể muốn đòi lại sự thiếu thốn trong khoảng thời gian qua.
Không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, thậm chí Giản Hề không biết mình thay đổi tư thế khi nào, cô nằm ngửa trên giường, bị bóng tối bao phủ. Cô chớp mắt, há miệng thở hổn hển như một con cá bị mắc cạn trên bờ, cần được thở oxy gấp.
Hạ Khanh Trần chống một tay lên đầu, nằm nghiêng người nhìn cô, cười khẽ. Giản Hề trừng anh: “Đều tại anh, em suýt nữa thì biến thành người đầu tiên qua đời vì thiếu oxy lúc hôn môi! Lỡ thực sự tiêu đời vì lý do này thì Tạ ca sẽ cười chết em!”
Hạ Khanh Trần thò tay ôm cô vào lòng, vùi đầu vào hõm vai cô, hít thở thật sâu mùi thơm trên người cô. Hô hấp phả vào cổ khiến Giản Hề cảm thấy ngứa ngáy, không khỏi giãy dụa mấy cái, dường như đùi chạm vào chỗ nào đó khiến Hạ Khanh Trần khẽ hừ một tiếng. Giản Hề thoáng chốc cứng ngắc, không dám cựa quậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây