Cô ấy cẩn thận quan sát xe tải đằng trước, chẳng có bất cứ thứ gì ngoài đống đất cao trên thùng xe tải, sao cô Giản này lại biết trong xe có thi thể? Chẳng lẽ là ở buồng lái đằng trước? Không đúng, thế thì càng không có khả năng, xe tải kiểu này đều dùng kính chắn nắng, hơn nữa buồng lái rất cao, không có khả năng thấy tình huống trong buồng lái.
Ngay khi Dương Liễu nghĩ mãi mà không hiểu, xe tải dường như phát hiện họ đang theo dõi mình nên tăng tốc, nhanh chóng lao về phía trước. Giản Hề đạp chân ga, bám theo xe tải sít sao. Cứ thế, xe tải chạy đằng trước, xe hơi chạy đằng sau, xe hơi mãi vẫn chưa bị xe tải cắt đuôi.
Giản Hề nhìn cậu bé đang khóc lóc nằm trên đống đất trên thùng xe, trong mắt dâng lên tức giận. Rõ ràng cậu bé ấy vẫn cứu được, rõ ràng nó có thể cứu sống!
Cô mở cửa sổ xe, tiếp tục lái xe bằng một tay, tay kia ngửa lên, một người giấy nhỏ xuất hiện trên lòng bàn tay. Cô đặt người giấy lên cửa kính thủy tinh ở vị trí không chắn tầm nhìn, sau đó đưa một cây ngân châm cho Dương Liễu.
Dương Liễu hoàn toàn sững sờ trước hàng loạt thao tác của cô, theo bản năng cầm cây kim mà cô đưa cho mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây