Hồng Anh cười khinh miệt: “Chỉ dựa vào ngươi ư?”
Giản Hề không vui, thái độ ngang ngược hơn, ánh mắt nguy hiểm: “Chắc hẳn cô cảm nhận được tu vi của tôi bị giảm sút, nếu là thời mạnh nhất của tôi thì khi chiến đấu một chọi một, cô chưa chắc đã thắng được tôi đâu!”
Dạo gần đây cô không nhàn rỗi một phút nào. Dù Tạ Tất An đã trả lại ba thành tu vi bị phạt cho cô, nhưng thân thể của cô bị suy yếu. Không thì hôm nay không cần tất cả mọi người cùng nhau ra tay.
“Thế thì sao? Chẳng lẽ bây giờ ngươi có thể khôi phục trạng thái mạnh nhất chắc?” Hồng Anh lườm cô.
Giản Hề cong môi, kiếm gỗ đào xuất hiện trên tay, chỉ ra đằng sau: “Chẳng phải cô mắng tôi là hạng tiểu nhân vô sỉ ỷ nhiều hiếp ít sao? Nếu cô không nghe lời, tôi không ngại để cô mắng lại lần nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây