Sau một hồi hàn huyên, Giản Hề cười đến mỗi cơ mặt sắp cứng ngắc, Diệp Trạch mới khoan thai đến trễ, cứu cô ra khỏi đám đông. Anh còn không quên tiện tay kéo cả Đường Tinh Dữu ra ngoài. Còn Nhiếp Tu Cẩn căn bản là không đến đây, vừa rồi Giản Hề bận đi châm cứu cho anh ấy trước rồi mới đến nhà hàng. Lúc ấy biểu cảm của Nhiếp Tu Cẩn rất buồn cười, liên tục lải nhải tham gia hội giao lưu bao nhiêu lần cũng không xảy ra chuyện, không ngờ lại gục ngã ở thành phố H, làm ảnh hưởng thể diện của đội trưởng, thật mất mặt. Thế nên Giản Hề bảo anh ấy buổi chiều cũng hãy nghỉ ngơi cho khỏe, không cần đến hội trường, dù sao anh ấy còn phải tham gia hạng mục vẽ bùa vào ngày mai.
Diệp Trạch dẫn Giản Hề đến một vị trí yên tĩnh, mọi người đều tinh mắt, không quấy rầy họ ăn cơm.
“Buổi chiều còn một trận đấu nữa, nhưng đến 2 giờ mới bắt đầu, lát nữa em dùng cơm xong có cần về phòng nghỉ ngơi một lát không?” Diệp Trạch đưa nước trái cây cho Giản Hề.
Giản Hề lắc đầu, uống một ngụm lớn: “Không cần đâu, lát nữa về phòng em sẽ gọi điện thoại video với anh trai một lát.”
Khóe miệng Diệp Trạch giật giật, hiếm khi lộ vẻ ghen tỵ: “Có phải Hạ Khanh Trần quản em nghiêm ngặt quá không? Mới đi một lát mà cũng phải gọi video báo cáo cho cậu ta hả? Cho dù từ nhỏ cùng nhau lớn lên thì cũng không thể trông chừng em kỹ cỡ này, ai không biết còn tưởng cậu ta là cha em ấy chứ!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây