Có điều thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô, anh nhất thời mềm lòng, không biết cô có chạy trốn hay không.
Hạ Khanh Trần nhanh tay hơn, kéo cửa phòng nghỉ từ bên trong rồi nhìn thoáng qua căn phòng, may mà Giản Hề vẫn chưa hoảng loạn đến mức bỏ trốn, vẫn thành thật ngồi trên sofa.
“Sao hôm nay em lại đến đây? Ăn cơm chưa?” Hạ Khanh Trần hỏi cô như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, thái độ vẫn bình tĩnh tự nhiên.
Khuôn mặt Giản Hề vẫn ửng hồng, uống ly nước lọc mà mình vừa tự rót: “À, lúc nãy em đến nhà họ Ngụy, tiện đường đến đây ăn cơm với anh luôn.”
Hạ Khanh Trần ngồi xuống ghế làm việc của mình, tiếp tục xử lý văn kiện vẫn chưa phê duyệt xong, hỏi: “Nhà họ Ngụy?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây