Đánh Quỷ Xong Thì Không Được Đánh Tôi Đâu Nhé

Chương 6: Hoàng nương tử

Chương Trước Hết Chương

Hơn nữa, giọng khóc nức nở vừa rồi của Quách Cẩm Thái nghe rất quen, cứ như đã từng gặp ở đâu đó… Sư Bồng Bồng chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì một góc túi của cô đã bị kéo nhẹ.

Quách Cẩm Đài lắp bắp nhìn cô: “Đại sư, tiếp theo cô định đi đâu vậy? Tôi có thể đi cùng cô được không?”

Bóng ma tâm lý của cậu ta quá lớn, lúc này còn chưa hoàn toàn ra khỏi núi, cậu ta thực sự không dám hành động một mình nữa.

Sư Bồng Bồng thấy dáng vẻ kinh hồn bạt vía của cậu ta, không khỏi có chút buồn cười, dù sao việc chính cũng đã xong xuôi, cô gật đầu nói: “Được thôi.”

“Cảm ơn, cảm ơn.” Quách Cẩm Đài lộ vẻ vui mừng, vội vàng đứng dậy, kết quả vì quá vội mà đứng lên mạnh quá, bắp đùi mềm nhũn, bất ngờ lại ngã nhào, quỳ rạp ngay trước mặt Sư Bồng Bồng.

Sư Bồng Bồng: “... Cũng không cần hành lễ lớn như vậy đâu.”

“Ách…” Mặt Quách Cẩm Đài đỏ bừng, “Tai nạn tai nạn…”

Sư Bồng Bồng đương nhiên biết là do cậu ta kiệt sức, cười một tiếng, dứt khoát cúi xuống, giúp cậu ta nhặt chiếc ba lô bị quẳng sang một bên.   

Chiếc ba lô căng phồng, không biết đựng những gì, có lẽ vì đồ đạc quá nhiều mà khóa kéo còn bị bung ra một đoạn.

Sư Bồng Bồng định kéo khóa lại cho kín, nhưng vừa liếc vào trong, liền nhíu mày. Chỉ thấy trong ba lô có một tấm bạt màu đen vàng được gấp thành một cục.

“Cái này cậu lấy từ đâu ra?” Sư Bồng Bồng chỉ vào tấm bạt hỏi.

“À, đây là tôi nhặt được trên đỉnh núi.” Quách Cẩm Đài thấy sắc mặt cô không đúng, lập tức khẩn trương, hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?”

Hoá ra tối qua, sau khi lên núi, thấy còn một khoảng thời gian nữa mới đến lúc mặt trời mọc, cậu ta định ngủ một giấc trước. Nhưng vì cậu ta đến núi Ngọc Kiên quá đột xuất, không chuẩn bị kỹ, không mang theo túi ngủ, trong thôn cũng không có chỗ thuê lều, May mà trên núi còn khá rộng rãi bằng phẳng, cậu ta định tìm đại một tảng đá để dựa vào ngủ tạm.

Cũng nhờ may mắn mà cậu ta phát hiện bên cạnh tảng đá có một tấm bạt không biết ai vứt lại, trông còn khá sạch sẽ. Thế là cậu ta không khách sáo, lấy nó làm đệm nằm tạm.

Dĩ nhiên, là một sinh viên có ý thức, cậu không thể dùng xong rồi bỏ lại trên núi gây ô nhiễm môi trường được. Vậy nên sáng nay, sau khi ngắm bình minh xong, cậu ta tiện tay gấp tấm bạt lại, định mang xuống núi vứt đi.

Sư Bồng Bồng có chút cạn lời: “Cậu có biết đây là cái gì không?”

“Hả?” Quách Cẩm Đài ngẩn ra, vẻ mặt mờ mịt, “Đây chẳng phải là một tấm bạt sao?”

“Đúng vậy.” Sư Bồng Bồng hơi ngừng lại, “Nhưng đây là tấm bạt dùng để dựng rạp trong đám tang.”

Quách Cẩm Đài: ??!

Đồng tử Quách Cẩm Đài chấn động, toàn thân lạnh toát, “Cái, cái gì? Ý cô là tôi đã ngủ một đêm trên trên cái bạt dựng rạp đám ma...”

Cái này quá đen đủi rồi!

“Không chỉ vậy,” Sư Bồng Bồng cười lạnh, nắm lấy một góc tấm bạt vàng, giật mạnh nó ra, “Cậu đột nhiên bị ma nhập, e là cũng do tấm bạt này giở trò ——”

Vừa dứt lời, không khí xung quanh đột nhiên lạnh đi.

“Xào xạc —— xào xạc ——” Rừng trúc đột nhiên rung chuyển, lá trúc rậm rạp cọ xát vào nhau phát ra âm thanh chẳng lành. Một trận cuồng phong từ trong rừng cuốn ra, lao thẳng về phía hai người.

Bàn tay Sư Bồng Bồng đang nắm tấm bạt bỗng như bị thứ gì đó cắn phải, hổ khẩu* đau nhói, theo phản xạ buông lỏng một chút. Tấm bạt vàng lập tức thoát khỏi sự khống chế, bị cuồng phong thổi lên không trung, sắp bay đi.

(*Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.)

“Á á á ——” Quách Cẩm Đài cực kỳ hoảng sợ, vội vàng nép sát vào Sư Bồng Bồng, “Quỷ quỷ, có quỷ ——”

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)