May mà thể lực cậu ta khá tốt, cố gắng chống đỡ, cuối cùng cũng lết được ra khỏi rừng. Nhưng sức lực cũng cạn kiệt, không đi nổi nữa, đành nửa nằm nửa ngồi bên đường.
“Cũng may gặp được cô…” Nói đến đây, Quách Cẩm Đài vẫn còn sợ hãi, nhìn Sư Bồng Bồng với ánh mắt rất nhiệt tình, chắp tay cúi đầu cảm ơn cô, rồi lại tò mò hỏi, “Nhưng sao cô lại mang theo chu sa bên mình vậy?”
Lại còn làm thành dạng son môi, chẳng lẽ đây là mốt mới gì sao?
Sư Bồng Bồng nói ngắn gọn: “À, tôi học pháp.”
“Pháp luật à?” Quách Cẩm Đài không hiểu, cái này thì có liên quan gì đến việc mang chu sa?
Sư Bồng Bồng lắc đầu, sửa lại: “Không, pháp thuật.”
Quách Cẩm Đài: ??
Cô gái trẻ trung trước mặt, mặc váy dài đi bốt ngắn đang thịnh hành, nhìn thế nào cũng không liên quan đến “pháp thuật”. Nên ban đầu cậu ta thực sự không nghĩ theo hướng này, còn tưởng là trùng hợp.
Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Quách Cẩm Đài cũng không nghi ngờ gì, chỉ ngẩn ra một lúc, mãi mới thốt lên một câu: “Thật không nhìn ra, tôi còn tưởng cô cũng là sinh viên như tôi chứ.”
“Đúng là sinh viên mà.” Sư Bồng Bồng liếc cậu ta một cái, chậm rãi nói, “Trường tôi chuyên dạy cái này.”
Quách Cẩm Đài: “…?”
Rất xin lỗi, cái giả thiết này với cậu ta mà nói vẫn quá siêu thực.
Sư Bồng Bồng đã quen với phản ứng này. Trong xã hội thông thường, phần lớn mọi người không biết rằng trong giới huyền học, các hệ phái chính thống đều có những trường chuyên biệt. Những nơi như học viện Phật giáo hay Đạo giáo, nhờ có nền tảng quần chúng sâu rộng, có lẽ vẫn có người từng nghe qua, nhưng trường của cô thì hầu như chẳng ai biết đến.
Nói ra thì yêu cầu tuyển sinh của trường cô cũng không thấp, điểm chuẩn ngang tầm các trường top, hồi đó cô học văn hóa cũng rất vất vả. Vốn dĩ sau khi tốt nghiệp cũng có phương hướng việc làm tương ứng, ai ngờ cô xui xẻo, năm nay gặp phải đợt cắt giảm biên chế toàn diện, đành phải tự lực cánh sinh. Mà chuyên ngành của cô trong đời sống thường ngày rõ ràng quá kén chọn, nếu không cũng chẳng đến mức không tìm được công việc.
Nhưng giờ không phải lúc kể lể những chuyện này. Quách Cẩm Thái uống nước, nghỉ ngơi một lát, cuối cùng cũng hồi phục chút tinh thần, nhưng trong lòng vẫn bất an, lo lắng hỏi: “Vậy giờ tôi không sao rồi?”
“Ừm.” Sư Bồng Bồng trấn an, “Thứ tà ma mà cậu gặp phải có lẽ đạo hạnh không sâu, chỉ tạm thời mê hoặc tâm trí cậu thôi, không gây tổn hại thực tế gì.”
Vì thế cô dùng chu sa phong bế linh đài của cậu ta, cậu ta liền tỉnh lại.
(*Linh đài: chỉ con tim, cõi lòng.)
Quách Cẩm Đài lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn chút căm giận, lên án: “Còn nói núi Ngọc Kiên này là phúc địa thứ 73 trên thế giới, phúc ở đâu chứ, đúng là nói dối không chớp mắt, suýt nữa hại chết tôi, cũng không biết tôi đụng phải cái gì! À đúng rồi, cô có nhìn ra được không?”
Sư Bồng Bồng lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm.”
Yêu ma quỷ quái trên đời nhiều như lông trâu. Dù thành tích chuyên môn của cô không tệ, nhưng kinh nghiệm thực tiễn lại không nhiều. Nếu không trực tiếp đối mặt với tà ma, cô rất khó phân biệt nguồn gốc của nó.
Tuy nhiên cũng không phải hoàn toàn không có manh mối. Vì phương pháp tu luyện của các loại tà ma khác nhau, biểu hiện sau khi trúng tà cũng khác biệt. Như trường hợp khóc không ngừng của Quách Cẩm Thái tuy không hiếm, nhưng cũng không phổ biến.