Đánh Quỷ Xong Thì Không Được Đánh Tôi Đâu Nhé

Chương 4: Hoàng nương tử

Chương Trước Chương Tiếp

Sư Bồng Bồng thấy vẻ mặt ngơ ngác của cậu ta, bèn giải thích: “Cậu bị ma nhập.”

Ma nhập, tức là cách nói thông thường của trúng tà.

Quách Cẩm Đài giật nảy mình, hoàn toàn tỉnh táo lại, hít sâu một hơi: “… Tôi biết ngay mà!”

Sư Bồng Bồng im lặng đưa cho cậu ta chai nước khoáng của mình, Quách Cẩm Đài khóc đến khô người, cũng không khách sáo mà vội vàng uống ừng ực hai ngụm lớn, lúc này mới dễ chịu hơn, kể cho Sư Bồng Bồng nghe về chuyện của mình.

Thì ra Quách Cẩm Đài là sinh viên một trường đại học hạng hai ở thành phố Tây Lạc, tranh thủ kỳ nghỉ để thực hiện chuyến du lịch kiểu “đặc công“. Vốn dĩ hôm qua đã phải về trường rồi, nhưng khi đi qua thôn Bình Hà, thuật toán “Mèo Cào” đã đề xuất cho cậu ta một video ngắn giới thiệu về núi Ngọc Kiên, nói rằng núi Ngọc Kiên là phúc địa thứ 73 trên thế giới.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên nghe nói đến thứ hạng này, nhưng tinh thần “đặc công” chính là dạng “đã đến đây rồi”, thế là cậu ta quyết đoán xuống xe, đổi lộ trình đến thôn Bình Hà.

Sư Bồng Bồng: “...”

Nếu cô đoán không sai, thì cái video kia chắc là do người thôn Bình Hà tự đăng lên để PR! Không ngờ bọn họ không những ăn theo trắng trợn, mà còn thật sự quảng bá ra ngoài.

Càng không nghĩ tới, lại dụ được một sinh viên đại học. Đúng là một bên dám nói, một bên dám tin.

Bản thân Quách Cẩm Đài vốn là một người thích đi bộ đường dài, tuy rằng nhất thời nổi hứng, nhưng sau khi đến nơi, phát hiện phong cảnh thôn Bình Hà quả thực không tệ, chỉ là cơ sở vật chất đi kèm quá kém, nhà nghỉ gần nhất cũng phải sang trấn bên cạnh mới có.

Vừa hay cậu ta lại nghe dân làng nói rằng trên núi Ngọc Kiên có một địa điểm rất lý tưởng để ngắm bình minh. Sau khi tính toán, cậu ta dứt khoát leo núi qua đêm, ngủ tạm trên đỉnh một tối.

Sư Bồng Bồng: “… Cũng đâu cần liều mạng thế chứ?”

Quách Cẩm Đài tỏ vẻ kiên nghị: “Chỉ là leo đêm thôi mà, một đặc công thực thụ thì chẳng sợ gì cả.”

“Khó trách.” Sư Bồng Bồng hiểu ra, “Đi đêm lắm có ngày gặp ma.”

Quách Cẩm Đài nháy mắt suy yếu: “Đừng mắng đừng mắng.”

Núi Ngọc Kiên chưa được khai phá hoàn chỉnh, nhưng ngày thường dân làng vẫn lên núi đốn trúc, nên cũng khá an toàn. Vốn dĩ mọi chuyện đều rất thuận lợi, Quách Cẩm Đài còn chụp được những bức ảnh ưng ý, nhưng ai ngờ đến lúc xuống núi thì mọi chuyện bắt đầu không ổn.

Theo như cậu ta nói, khi đang xuống núi, cơ thể đột nhiên lạnh toát. Lúc đầu cậu ta không để ý, chỉ nghĩ là do nhiệt độ trong núi thấp, bị cảm lạnh thôi. Nhưng ngay sau đó, trong lòng cậu ta bỗng nhiên dâng lên một nỗi bi thương mãnh liệt không rõ nguyên do, chẳng hiểu sao lại nhớ đến bà nội đã qua đời, rồi lại lo lắng bố mẹ sau này cũng sẽ rời đi. Càng nghĩ càng cảm thấy nhân sinh vô thường, nước mắt không kiểm soát được mà tuôn rơi, khóc òa lên.

“Thật tà môn…” Quách Cẩm Đài gãi đầu nói, bà nội cậu ta đã qua đời nhiều năm, lại mất vì tuổi già, cậu ta sớm đã không buồn nữa. Còn bố mẹ cậu ta thì đang độ tuổi tráng niên, bình thường cậu ta chẳng bao giờ lo lắng chuyện này.

Nhưng lúc đó, cậu ta cứ mãi chìm đắm trong cảm xúc ấy, không thoát ra được, trở nên mơ mơ màng màng. Không chỉ vậy, bước chân cũng ngày càng nặng nề, chân mềm nhũn ra, rồi ngã một phát. Cú ngã này ngược lại làm thần trí của cậu ta tỉnh táo đôi chút. Dù trì độn đến đâu, cậu ta cũng nhận ra có gì đó không ổn, liền muốn kêu cứu. Thế nhưng, đừng nói đến việc lên tiếng, lúc đó cậu ta chỉ biết khóc không ngừng, còn bị lạc trong rừng trúc bạt ngàn, điện thoại trải qua một đêm giày vò cũng vừa hay hết pin, muốn báo cảnh sát cũng không được.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)