Quách Cẩm Đài khóc nửa ngày, toàn thân rã rời, phải vịn vào một cây trúc mới không bị ngã quỵ. Cậu ta biết rõ có gì đó không ổn, nhưng hễ muốn ngừng lại thì đáy lòng lại lập tức trào dâng một nỗi bi thương to lớn, nhấn chìm chút lý trí vừa lóe qua.
Buồn quá, chỉ muốn khóc, không thể kìm nén nổi.
“Hu —— hu hu ——”
Ngay lúc cậu ta cảm thấy sắp ngất lịm đi, một chiếc xe máy điện dừng lại trước mặt.
“Bạn học, cậu sao vậy? Có cần giúp gì không?” Ôn Diệu dịu giọng hỏi.
Nghe thấy tiếng người, đầu óc Quách Cẩm Đài tỉnh táo đôi chút, trong lòng thoáng qua một tia vui sướng như được cứu vớt, vội vàng muốn cầu cứu, nhưng vừa mở miệng, lại biến thành một giọng điệu kỳ quái: “Em, em thật nhẫn tâm, bỏ rơi anh thì anh phải làm sao bây giờ, hu hu ——”
Ôn Diệu: “…?”
Ý gì đây?
Quách Cẩm Đài cũng ngẩn người, mặt mũi nghẹn đến đỏ bừng, lại mở miệng: “Hu —— không có em anh biết sống thế nào ——”
Lần này âm cuối còn bị kéo dài, càng có vẻ đứt gan đứt ruột hơn, khiến người nghe cũng thấy nhói lòng.
Quách Cẩm Đài: “…”
Ôn Diệu: “…”
Lần này cô ấy nghe hiểu rồi. Nếu cô ấy nhớ không lầm, thì người cuối cùng nói câu này hình như là Tiểu Nhạc Nhạc khi chia tay Yến Tử thì phải.
Ôn Diệu im lặng một lát, ngộ ra.
Thì ra là thất tình.
Phải si tình cỡ nào mới khổ sở đến mức biến thành dáng vẻ Tiểu Nhạc Nhạc như vậy.
Ôn Diệu vừa đồng cảm, vừa thấy lúng túng. Cô ấy vốn không giỏi an ủi mấy chàng trai trẻ đang buồn. Đúng lúc này, điện thoại reo lên, là bên ủy ban thôn có việc gấp cần cô ấy đến xử lý.
Ôn Diệu lập tức đau đầu, phân vân không biết nên sắp xếp thế nào.
“Không sao đâu, cô cứ đi làm việc đi.” Sư Bồng Bồng đột nhiên lên tiếng, trông đầy nhiệt tình, “Để tôi đến khuyên giải bạn học này giúp cho.”
Cũng đành vậy. May mà quán ăn cũng chỉ cách đây vài trăm mét, Ôn Diệu cảm thấy chắc không có vấn đề gì, bèn đồng ý, trước khi đi không quên dặn dò: “Vậy lát nữa gặp ở quán ăn nhé.”
“Vâng.” Sư Bồng Bồng gật đầu, nhìn theo chiếc xe điện nhỏ chạy xa, ánh mắt dần trầm xuống. Có lẽ Ôn Diệu nghe không hiểu, nhưng cô lại có thể phân biệt rõ ràng, trong tiếng khóc của nam sinh này, có lẫn nhiều giọng khác nhau, hoàn toàn không giống tiếng khóc của con người bình thường.
Cô khép hai ngón trỏ và ngón giữa của tay phải lại, nâng cằm cậu ta lên, khẽ nâng cằm cậu ta, “Nào, để tôi xem có chuyện gì xảy ra.”
Giọng nói của cô gái trong trẻo như suối nguồn, vô cùng dễ nghe.
Quách Cẩm Đài ngước mắt lên, liền thấy một gương mặt vô cùng xinh đẹp, làn da trắng như ánh trăng rằm, đôi mắt hoa đào mang sẵn ý cười, khiến người ta vô thức sinh lòng thiện cảm. Nếu ở trường bọn họ, nhan sắc này dư sức làm hoa khôi…
Quách Cẩm Đài nhất thời ngẩn người, sau đó lại khóc càng thảm thiết hơn, “Hu ——”
Mất mặt quá, vậy mà lại bị mỹ nữ thấy bộ dạng thảm hại thế này.
Mắt cậu ta ngấn lệ, tròng mắt đỏ ngầu, ấn đường còn có khí đen mơ hồ.
Quả nhiên là dấu hiệu trúng tà.
Sư Bồng Bồng nhướng mày, mở chiếc túi vải bên người, lấy ra một thỏi son vỏ gỗ sơn đen. Cô vặn nắp, xoay lên một phần son đỏ tươi, khép hai ngón tay nhẹ nhàng quẹt lên thỏi son.
Quách Cẩm Đài: “…”
Không phải chứ, cô làm cái gì vậy, đây là lúc trang điểm sao?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, bỗng thấy bờ môi cô gái khẽ động, lẩm nhẩm câu gì đó, đồng thời ngón tay dính son đỏ đột ngột chạm vào ấn đường cậu ta.
Ấn đường chợt đau nhói như bị lửa đốt, nỗi bi thương quấn chặt lấy thân thể lập tức tan biến như thủy triều rút xuống, Quách Cẩm Đài chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, tiếng khóc thảm thương cũng dừng lại.
“A, cái, cái này…” Quách Cẩm Đài ngơ ngác, nhất thời chưa kịp hoàn hồn, lắp bắp hỏi, “Cây son này…”
“Đây không phải son môi.” Sư Bồng Bồng ung dung vặn son lại, “Đây là chu sa cầm tay tôi tự chế.”
Hai ngón tay cô khẽ vạch một đường trong không trung, “Thường dùng để vẽ bùa.”
Quách Cẩm Đài: “…Hả?”