“Sản phẩm không có vấn đề gì.” Sư Bồng Bồng thành thật nói, “Chỉ là trong danh sách khách hàng hiện tại của chúng tôi không có ai kinh doanh mặt hàng này, nên trước mắt chỉ có thể đưa lên bán online thôi.”
Ôn Diệu hơi thất vọng: “Vậy sao…”
Cô ấy đã tìm hiểu trước về tình hình của Phúc Hi, biết rằng công ty này chủ yếu làm mảng offline, shop online (cửa hàng trực tuyến) chỉ là thứ yếu, doanh số bán hàng rất bình thường.
Sư Bồng Bồng có ấn tượng rất tốt về Ôn Diệu, thấy cô ấy lo lắng không yên, bèn suy nghĩ một chút, quyết định tiết lộ trước một chút tin tức: “Cô cũng đừng quá lo lắng, thực không dám giấu, Mèo Cào LIVE gần đây đang làm một chuyên mục hỗ trợ nông sản, tôi đã xin được một suất giới thiệu trong một hạng mục nhỏ. Lượng truy cập của Mèo Cào chắc cô cũng biết rồi, muốn bán chạy thì hơi khó, nhưng vẫn có thể đảm bảo doanh số cơ bản.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!” Đôi mắt Ôn Diệu lập tức sáng bừng, “Cô Sư, lần này làm phiền cô quá!”
“Ôi dào, đây vốn là chuyện đôi bên cùng có lợi mà.” Sư Bồng Bồng cười tít mắt đáp.
Bàn xong công việc, Ôn Diệu lôi ra một chiếc xe điện nhỏ, mời Sư Bồng Bồng đến một quán ăn dân dã dưới chân núi. Trên đường đi, cô ấy vẫn không quên quảng bá: “Đừng thấy thôn Bình Hà nhỏ mà coi thường nhé, môi trường ở đây không chê vào đâu được, chẳng thua gì mấy khu nghỉ dưỡng kiểu 'rừng nguyên sinh' đâu. Năm ngoái, núi Ngọc Kiên còn được bình chọn là phúc địa* thứ 73 trên thế giới, chỉ tiếc là chưa nổi tiếng…”
(*Vùng đất tốt lành yên vui.)
Sư Bồng Bồng: ?
Không phải chứ, Đạo gia tổng cộng chỉ có 72 phúc địa thôi mà!
Cô không nhịn được hỏi: “Ai bình chọn vậy ạ?”
Ôn Diệu cười ngây ngô: “Là ủy ban thôn chúng tôi.”
Sư Bồng Bồng: “…”
Được lắm, “ăn theo” trắng trợn thật!
Trong lúc nói chuyện đã đến một con suối nhỏ, suối chảy róc rách, có một chiếc cầu đá rộng hai làn xe bắc ngang, qua cầu là đến núi Ngọc Kiên.
Sư Bồng Bồng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy những đỉnh núi xanh biếc nhấp nhô kéo dài, không quá cao, nhưng được cái trúc xanh phủ kín, lay động rì rào, rất có phong vị.
Phong thủy cũng khá tốt.
“Quán ăn ở ngay sau rừng trúc kia, phía trước rẽ một cái là đến.” Ôn Diệu vặn ga, phóng xe băng qua cầu, “Ăn xong nếu cô có hứng thú, tôi còn có thể dẫn cô đi leo núi…”
“Suỵt ——” Sư Bồng Bồng đột nhiên vỗ vai cô ấy, “Đừng nói nữa.”
“Hửm?” Ôn Diệu khó hiểu, nhưng theo phản xạ vẫn im lặng. Sau đó, cô ấy liền biết nguyên nhân.
Chỉ nghe từ phía trước, có một tiếng khóc mơ hồ truyền đến.
“Hu —— hu hu ——”
Âm thanh không rõ là nam hay nữ, kéo dài the thé, nghe như tiếng ai oán, lại tựa hồ như lời than thở u uất, toát lên vẻ thê lương khó tả, vọng qua từng lớp trúc rừng xung quanh, càng trở nên rợn người.
Tuy đang giữa trời trưa nắng, Ôn Diệu cũng không khỏi nổi da gà: “Ai ở đó vậy? Sao khóc thảm thế này…”
Sư Bồng Bồng vẫn bình tĩnh: “Lại xem thử là biết thôi.”
Trong lòng Ôn Diệu hơi lo lắng, nhưng dù sao cũng phải đi qua đó, nên vẫn tiếp tục lái xe.
Càng đến gần, tiếng khóc càng rõ, gần như đến mức khản cả giọng, thậm chí có thể nghe ra tiếng nghẹn ngào trong cổ họng đối phương.
Không lâu sau, một chàng trai mặc áo phông quần bò lọt vào tầm mắt.
Chàng trai còn rất trẻ, trên đầu nhuộm vài lọn tóc màu hồng nhạt, bên cạnh còn có một chiếc ba lô căng phồng, trên đó in tên của một học viện nào đó, nhìn dáng vẻ hẳn là một sinh viên đại học.
Nhưng đó không phải trọng điểm. Trọng điểm là lúc này cậu ta đang quỳ một gối bên một khóm trúc ven đường, hai tay ôm lấy một cây trúc, khóc đến mức không thở nổi.
Tiếng khóc ai oán đến mức gần như quỷ dị kia, chính là phát ra từ cổ họng cậu ta.
Ôn Diệu: “…”
Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.
Không phải nói nam sinh viên không được khóc, nhưng khóc thành ra thế này thì thật sự chưa từng thấy qua, trạng thái tinh thần của giới trẻ hiện nay đều thành ra như vậy sao?
Ôn Diệu với tâm tình phức tạp mà từ từ dừng xe máy điện lại.