Chiếc xe buýt cũ nát dừng lại trước cột mốc giới của thôn Bình Hà, Sư Bồng Bồng bước xuống xe.
Trước mắt là một ngôi làng nằm tựa núi kề sông, rừng trúc bạt ngàn trải dài từ triền núi đến bên ngoài thôn, ẩn hiện trong làn sương sớm chưa tan hết, tạo nên khung cảnh thiên nhiên vô cùng tươi đẹp.
Kỳ thật Thôn Bình Hà và các huyện trấn lân cận chỉ cách thủ phủ Tây Lạc chưa đến hai tiếng lái xe, nhưng vì xung quanh nhiều núi, giao thông bất tiện, nên kinh tế vẫn còn lạc hậu. Mấy năm gần đây, nhờ chính sách hỗ trợ phát triển nông thôn mà thông một đường cao tốc mới, tình hình mới dần được cải thiện.
Sư Bồng Bồng vừa tốt nghiệp năm nay, vì chuyên ngành quá kén chọn, nên tìm việc không mấy suôn sẻ, cô bị các công ty lớn từ chối ngay từ vòng nộp hồ sơ trực tuyến, cuối cùng đành miễn cưỡng vào làm một công ty đại lý đặc sản địa phương tên là Thực Phẩm Phúc Hi.
Ban đầu nói làm mảng vận hành thương mại điện tử, ai ngờ công ty tuy nhỏ mà công việc lại rất linh hoạt. Chẳng bao lâu, vì thiếu nhân sự, cô bị yêu cầu kiêm luôn cả vị trí kinh doanh.
Đầu năm nay, công ty lấy danh nghĩa hỗ trợ nông dân để xin quỹ trợ cấp từ chính phủ. Đổi lại, họ phải giúp các vùng nông thôn kém phát triển tiêu thụ nông sản và sản phẩm phụ. Thôn Bình Hà chính là một trong những đối tượng được hỗ trợ.
Chuyến đi này của Sư Bồng Bồng là để ký kết thỏa thuận hợp tác chi tiết với thôn Bình Hà.
“Vất vả cho cô rồi, sáng sớm đã phải đi đường xa đến đây.” Một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, tóc búi củ tỏi, bước ra đón tiếp, “Tôi là Ôn Diệu, phụ trách công tác phát triển thôn Bình Hà. Nếu có vấn đề gì liên quan đến thôn, cô cứ hỏi tôi.”
“Chào chị.” Sư Bồng Bồng vội vàng bắt tay cô ấy.
“Cô Sư trông trẻ quá.” Ôn Diệu có chút ngạc nhiên. “Hẳn là mới đi làm chưa bao lâu đúng không?”
“Cũng tạm.” Sư Bồng Bồng khẽ ho một tiếng, mỉm cười, “Được nửa năm rồi.”
Ôn Diệu: “...”
Thế chẳng phải là vừa mới tốt nghiệp sao.
Thực ra cũng dễ hiểu thôi. Thôn Bình Hà chỉ là một nơi nhỏ, đặc sản không mấy tiếng tăm, lợi nhuận lại chẳng đáng bao nhiêu. Công việc này vừa vất vả vừa không được lợi lộc gì, đám “cáo già” kinh nghiệm chắc chắn không muốn nhận, dứt khoát đá quả bóng này cho “tân binh” ở đáy chuỗi thức ăn thôi.
Dù hơi thất vọng, nhưng Ôn Diệu vẫn niềm nở tiếp đón cô: “Cô Sư, mời đi theo tôi, tôi sẽ dẫn cô đến xưởng sản xuất đồ trúc của thôn chúng tôi trước.”
Thôn Bình Hà có rất nhiều trúc, trước đây từng có không ít nghệ nhân đan lát, lưu truyền nhiều kỹ thuật đan trúc độc đáo. Đáng tiếc vì kiếm không được bao nhiêu tiền, lớp trẻ đều không muốn học, khiến cho không ít kỹ thuật đang trên bờ vực thất truyền.
Năm ngoái, sau khi đến đây làm cán bộ thường trú, Ôn Diệu cảm thấy bỏ phí một nghề truyền thống như vậy thật đáng tiếc. Nhưng muốn vực dậy nó cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, vấn đề lớn nhất là làm sao tìm được đầu ra.
Sư Bồng Bồng lại không quá bận tâm đến chuyện đó. Với tư cách là một nhân viên mới, tài nguyên trong tay cô vô cùng hạn chế, vì vậy rất trân trọng từng sản phẩm mà mình tiếp nhận. Suốt dọc đường, cô chăm chú lắng nghe Ôn Diệu và người dân giới thiệu, còn cẩn thận chụp lại rất nhiều ảnh, kết quả còn có chút bất ngờ nho nhỏ.
Tay nghề của các nghệ nhân ở đây quả thực rất tinh xảo. Những sản phẩm như giỏ trúc, rổ trúc, ghế trúc đều chắc chắn và bền đẹp. Người dân cũng vô cùng chân chất, không vì cô là người ngoài mà qua loa đối phó, họ nhiệt tình giảng giải về sản phẩm của mình. Không ít người nghe nói cô từ Tây Lạc đến, còn nhất quyết dúi vào tay cô một ít măng khô và thịt xông khói do nhà tự làm.
Sau khi đi tham quan cả thôn, trên tay Sư Bồng Bồng gần như đã xách không nổi nữa, cảm thán: “Mọi người nhiệt tình quá.”
“Đúng thế, lúc tôi mới đến cũng được bà con giúp đỡ không ít.” Ôn Diệu đồng tình, rồi bất chợt đổi giọng, nửa đùa nửa thật hỏi: “Thế nào, cô vừa đi một vòng rồi, cảm thấy sản phẩm của chúng tôi thế nào? Có tiềm năng bán chạy không?”