“Đông Phương Duệ, vì sao ngươi lại trực tiếp đẩy cửa vào, chẳng lẽ lễ nghi của đệ tử thế gia đều bị ngươi vứt bỏ hết rồi sao?”
Lúc bọn người Tô Hạo ngẩng đầu, Tiêu Ngọc Dung lạnh lùng quát.
“Tiêu Quận chúa, ta không biết người ở đây, thật thất lễ, ta đến tìm Tô Duệ huynh, huynh trưởng ta nghe nói Tô Duệ huynh ở đây dùng cơm, muốn mời huynh ấy cùng đi, Tô Duệ huynh, ta nghĩ huynh sẽ không từ chối chứ.”
Thanh niên tên là Đông Phương Duệ kia tuy ngoài miệng nói thất lễ, nhưng giọng điệu lại rất bình thản, ánh mắt hắn nhìn về phía Tô Duệ, giọng điệu là mời, nhưng càng nhiều hơn là uy hiếp.
Tô Hạo nghe vậy nhíu mày, trong mắt lóe lên hàn quang.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây