Thất phu vô tội, mang ngọc có tội, đạo lý này hắn hiểu.
Hắn chỉ một Tàng Cung Cảnh nho nhỏ, không thể nào giữ lại củ khoai lang nóng bỏng tay này được, bây giờ nếu hắn không giao dịch cho Hạ Hạo thì sợ không bao lâu nữa hắn sẽ bị những đại gia tộc, thế lực lớn trong Đạp Hư Thành để mắt tới, cuối cùng sợ là ngay cả tính mạng hắn cũng không giữ nổi. Còn không bằng dứt khoát dùng một cái giá thích hợp bán cái củ khoai lang nóng bỏng tay này ra.
Nửa viên cực phẩm linh thạch, cái giá này hắn kiếm bộn gấp mấy chục lần, đồng thời cũng sẽ không khiến cho người khác ngấp nghé, nửa viên cực phẩm linh thạch, sẽ không có ai trong phố đồ cổ vì nó mà cướp hắn.
Đồng thời chỉ lấy nửa viên cực phẩm linh thạch của Hạ Hạo, nếu như tảng đá đó không có có chỗ đặc biết gì, chỉ do Hạ Hạo nhìn lầm thì gia trưởng của Hạ Hạo cũng sẽ không vì nửa viên cực phẩm linh thạch này mà tới tính sổ với hắn. Dù sao ngay cả tiểu bối như Hạ Hạo mà cũng có thể dễ dàng lấy ra một trăm vạn cực phẩm linh thạch, giá trị của thế lực sau lưng của hắn chắc chắn là sẽ lớn đến mức không thể nào tưởng tượng được, đương nhiên không thể nào vì hắn hố Hạ Hạo nửa viên cực phẩm linh thạch mà từ ngàn dặm xa xôi đến tìm hắn để tính sổ. Cho nên, cái giá tiền này là giá lý tưởng nhất mà lão đầu râu bạc nghĩ ra được.
Mà nghe lão đầu râu bạc báo giá, Khương Vũ cũng âm thầm thở dài một hơi, xem ra lão đầu râu bạc này cũng là người thông minh, biết định giá như thế nào mới có lợi cho hắn. Nếu như lão đầu râu bạc lấy một trăm vạn cực phẩm linh thạch của Hạ Hạo thật, chắc chắn hắn sẽ không sống được tới ngày mai.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây