Bánh Phục Linh sau một ngày bôn ba được đặt trên bàn, do bánh để trong ngực nên đã bị vỡ vụn, vụn bánh bị gió thổi bay, rải rác trên bàn như được phủ lên một lớp sương trắng.
Giọng nàng lạnh lùng, giống như bị ngăn cách bởi màn sương dày đặc, mang theo chút lạnh lẽo: “Chẳng phải phụ nhân bán bánh đã nói rồi sao, nhị ca ta vừa lên kinh thành liền trở thành kẻ trộm cắp tài vật, làm nhục nữ nhân. Cha ta đi kiện, lại đúng lúc gặp phải chuyện lật thuyền chết đuối. Cho dù mẫu thân ta không làm gì, thì nhà ta cũng bị hỏa hoạn thiêu rụi.”
Nàng nhìn Ngân Tranh, đôi mắt đen láy sáng rực dưới ánh đèn: “Nếu như ta vào kinh, thì làm sao em biết được, mình sẽ không phải là người tiếp theo?”
Ban đầu Ngân Tranh còn thấy khó hiểu, nhưng sau khi hiểu ra ý tứ trong lời nói của Lục Đồng, sống lưng liền cảm thấy lạnh toát.
Cả Lục gia đều chết một cách kỳ lạ, nói là do đụng phải tà vật thì không bằng nói là đã đắc tội với ai đó. Chỉ là đối phương có thể dễ dàng khiến cả nhà bị diệt vong, người thường sao có thể làm được đến mức này cơ chứ?
Lục Đồng nhìn nàng, ngữ khí bình thản: “Lần này vào kinh thành, chắc chắn sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Ta nhất định phải điều tra rõ chân tướng vụ việc của Lục gia, chắc chắn sẽ phải đối đầu với kẻ đứng sau. Em với Lục gia không phải người thân cũng chẳng phải họ hàng, hà cớ gì phải liên lụy vào. Chi bằng rời đi từ đây, sau này sống một cuộc sống tốt đẹp.”
“Vậy thì nô tỳ càng không thể bỏ đi!” Ngân Tranh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Cô nương lần này vào kinh, vừa phải tính toán mưu đồ, chắc chắn cần có người giúp đỡ. Tuy rằng tay chân nô tỳ không được nhanh nhẹn, nhưng việc giao tiếp với người khác cũng có thể coi là tạm được, biết đâu có thể giúp cô nương dò la tin tức. Hai người vào kinh thành dù sao cũng tốt hơn một mình.”
Thấy Lục Đồng vẫn không hề lay động, Ngân Tranh lại tha thiết nói: “Hơn nữa cô nương cũng biết, nô tỳ ngoài việc đi theo cô nương thì cũng không còn nơi nào để đi. Tuy rằng hiện tại cô nương đã chữa khỏi bệnh cho nô tỳ, nhưng biết đâu ngày nào đó bệnh lại tái phát...” Nói đến đây, trong lòng nàng ấy dâng lên một nỗi bi thương thật sự: “Trên đời này, người không chê bai nô tỳ, cũng chỉ có mình cô nương thôi.”
Nàng ấy là kỹ nữ mắc bệnh dơ bẩn, người thường nghe thấy đều tránh xa, hoặc là dùng ánh mắt kỳ thị để nhìn. Chỉ có Lục Đồng là đối xử với nàng ấy không khác gì người bình thường. Cũng chỉ có ở bên cạnh Lục Đồng, Ngân Tranh mới cảm thấy an tâm.
“Cô nương cứu nô tỳ một mạng, mạng của nô tỳ chính là của cô nương. Cho dù phía trước là đầm rồng hang hổ, đao núi lửa biển, nô tỳ cũng nguyện cùng cô nương xông pha.”
Lời nói tuy hào hùng, nhưng người nói lại không có chút tự tin, chỉ lo lắng nhìn người đối diện, chờ đợi câu trả lời.
Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, một lúc lâu sau, Lục Đồng mới lên tiếng: “Đứng lên đi, ta sẽ đưa em đi cùng.”
Ngân Tranh mừng rỡ trong lòng, sợ Lục Đồng đổi ý liền vội vàng đứng dậy, rồi vội vã đi ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu lại cười nói với Lục Đồng: “Vậy là quyết định rồi nhé, cô nương không được nuốt lời... Món ăn kèm chắc cũng sắp được mang lên rồi, nô tỳ sẽ giục họ mang lên nhanh một chút. Cô nương ăn xong rồi nghỉ ngơi cho sớm, đã muốn lên kinh thành thì lại phải vội vàng lên đường, cần phải giữ gìn sức khỏe, nhớ đừng để mệt mỏi...”
Nàng ấy lại lải nhải rời đi. Trong phòng, Lục Đồng đứng dậy.
Ngọn đèn trên bàn đã sắp cháy hết, chỉ còn một đoạn tim đèn ngắn củn tỏa ra ánh sáng màu cam. Lục Đồng cầm chiếc đèn lồng trên bàn lên, ngọn lửa yếu ớt trên bàn lay động rồi tắt hẳn.
Một tia lửa nhỏ từ chiếc đèn đã cạn dầu bùng lên, rơi xuống xung quanh, nhìn thoáng qua giống như một bông hoa nhỏ bé đang tàn lụi.
Tim đèn bùng cháy, được coi là điềm lành.
Lục Đồng lặng lẽ nhìn tro tàn trước mắt. Đôi đồng tử phản chiếu ánh sáng của đèn lồng, như ngọn lửa rực cháy trong đêm đen.
Hoa đèn cười...
Điềm báo tốt đẹp như vậy, vậy xem ra, chuyến đi kinh thành này, nhất định sẽ rất thuận lợi.
Có lẽ đèn hoa báo hiệu điềm lành thật, một đường vào kinh đều thuận buồm xuôi gió.
Đợi đến khi hai người Lục Đồng và Ngân Tranh đến được Thịnh Kinh, đã là một tháng sau.
Ngân Tranh đưa giấy thông hành cho lính canh, rồi bước qua cổng thành cùng Lục Đồng. Vừa vào đến đường phố, nàng ấy đã bị sự phồn hoa của Thịnh Kinh làm cho choáng ngợp, khẽ thốt lên: “Quả nhiên là Thịnh Kinh!”
Bước vào trong cổng thành, trước mắt lập tức trở nên náo nhiệt. Các quán rượu lớn nhỏ mọc lên san sát, quán trà cũng có thể bắt gặp ở khắp nơi. Có phụ nhân mặc váy lụa đỏ đang rao bán hoa đào, hương thơm lan tỏa khắp nơi. Toàn thành người người nhà nhà tấp nập, chen chúc nhau. Dưới những chiếc đèn lồng treo trước các tửu lâu được đính những chuỗi hạt cườm nhỏ, lấp lánh dưới ánh nắng.
Thời tiết đẹp, mây tan hết, phố xá phồn hoa, dân cư đông đúc, thật sự là một khung cảnh giàu sang phú quý mê người.
Trong lúc Ngân Tranh còn đang trầm trồ, Lục Đồng đã thu hồi tầm mắt, nói: “Chúng ta tìm một quán trọ để nghỉ ngơi trước đã.”