Chuyện lùm xùm này của Hạnh Lâm Đường, chưa đầy một nén hương, đã truyền đến tai y quán Nhân Tâm.
Đỗ Trường Khanh hận không thể chống nạnh cười to, lông mày gần như bay lên trời, chỉ đi đi lại lại hai vòng trong y quán, phấn khích nói: “Hả lòng hả dạ, hả lòng hả dạ quá đi!”
Thấy Lục Đồng đang sắp xếp lọ thuốc với vẻ mặt không chút gợn sóng, hắn lại mặt dày tiến lại gần tâng bốc: “Lục đại phu, cô thật là liệu sự như thần, bây giờ lão khốn Bạch Thủ Nghĩa kia đến cả cửa lớn Hạnh Lâm Đường cũng không dám mở, trốn trong nhà làm cháu trai rụt cổ rồi. Đáng đời! Cái loại vương bát đản tâm thuật bất chính này, đáng phải nếm chút đau khổ!”
A Thành chớp chớp mắt: “Nghe nói rất nhiều người đến Hạnh Lâm Đường chửi thuốc giả, đòi Hạnh Lâm Đường trả lại bạc.”
Đỗ Trường Khanh cười lạnh: “Chút bạc ông ta kiếm được e là không đủ bồi thường đâu, danh tiếng Hạnh Lâm Đường bị tổn hại, lần này đúng là gậy ông đập lưng ông, mất cả chì lẫn chài.”
Ngân Tranh từ ngoài đi vào, đến trước mặt Lục Đồng, thấp giọng nói: “Cô nương, đã làm xong cả rồi.”
Lục Đồng gật đầu.
Mấy ngày nay, nàng bảo A Thành đi để ý tình hình những người trí thức tụ tập du ngoạn ở bờ sông. A Thành dò la tin tức trở về, biết được gần đây giữa những người trí đó luôn tranh cãi, nguyên nhân chính là Xuân Thủy Sinh.
Ví dụ như hai vị nhã sĩ vốn là bạn tốt, một người nói trà thuốc hiệu quả kỳ diệu, người kia lại nói trà thuốc chẳng có chút công hiệu nào. Cứ thế tranh luận không ngừng, người khá hơn thì phát hiện trà thuốc hai người mua khác nhau, xấu một chút thì cắt áo đoạn nghĩa xong vẫn không biết vấn đề của mình nằm ở đâu, đều cho rằng đối phương toàn nói dối.
Cũng không trách được những nhã sĩ này cố chấp, thực sự là Xuân Dương Sinh và Xuân Thủy Sinh dưới sự dẫn dắt cố ý của Hạnh Lâm Đường, đã vô cùng giống nhau, người khác khó mà phân biệt rõ. Nếu trên thị trường có cả hai loại trà thuốc này, khó tránh khỏi bị người ta nhầm lẫn.
Vì vậy, chỉ có thể để Xuân Dương Sinh biến mất hoàn toàn khỏi Thịnh Kinh.
Đỗ Trường Khanh đưa cho Lục Đồng một ít bạc, Lục Đồng thấy thời cơ gần chín muồi, liền bảo Ngân Tranh đến cổng miếu tìm một nông phụ đến gây sự trước cửa Hạnh Lâm Đường, lại mua chuộc mấy kẻ nhàn rỗi trà trộn vào đám đông thừa nước đục thả câu kích động, quả nhiên khiến danh tiếng Hạnh Lâm Đường tụt dốc không phanh.
Đây cũng là Hạnh Lâm Đường tự chuốc lấy.
Xuân Dương Sinh của Hạnh Lâm Đường bán bao nhiêu ngày nay, rốt cuộc có hiệu quả kỳ diệu hay không, người mua thuốc trong lòng hẳn đã rõ. Những lời tâng bốc về Xuân Dương Sinh trên phố chợ đã đẩy Hạnh Lâm Đường lên vị trí rất cao, dân thường bỏ tiền ra lại mua phải trà thuốc danh không xứng với thực, tự nhiên sinh lòng oán giận. Đợi tích đủ phẫn nộ của đám đông, chỉ cần khích nhẹ một cái, là sẽ có thừa người xông lên đòi lẽ phải.
Cuối cùng, nàng bảo những kẻ nhàn rỗi đó thừa thế nói ra Xuân Thủy Sinh của y quán Nhân Tâm, tuyên truyền cho Xuân Thủy Sinh một phen. Người ta sợ nhất là so sánh, một bên là hàng thật hơi đắt nhưng hiệu quả tức thì, một bên là hàng nhái rẻ tiền nhưng không có chút hiệu quả nào, cao thấp thấy rõ, làm vậy rồi, đừng nói là Hạnh Lâm Đường, e rằng sau này các y quán hiệu thuốc khác cũng không dám không biết tự lượng sức mình mà muốn sao chép lại vị trà thuốc này nữa.
Vừa là giết gà dọa khỉ, cũng coi như nhân đó mà nổi danh.
Đỗ Trường Khanh mặt mày hớn hở, vui vẻ ra mặt, chỉ nói: “Tên họ Bạch kia muốn chiếm lợi của chúng ta, kết quả thông minh lại bị thông minh hại, e rằng bây giờ trốn trong nhà, ruột gan cũng phải hối hận đến xanh mét rồi ấy chứ——”
...
Bạch Thủ Nghĩa ruột gan có xanh mét hay không thì không biết, nhưng lúc này mặt thì đúng là xanh mét rồi, là do tức giận.
Cửa lớn Hạnh Lâm Đường đã đóng lại, bên trong tiệm đã thắp đèn, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng la hét của đám dân chúng đến gây rối bên ngoài.
Bạch Thủ Nghĩa lấy khăn tay lau vết bẩn trên mặt, dường như vẫn cảm nhận được cảm giác nhớp nháp của đờm đặc dính trên mặt ban nãy, không khỏi lại buồn nôn một trận.
Văn Hựu run run rẩy rẩy nhìn ông ta: “Chưởng quỹ, bây giờ phải làm sao đây?”
Trước kia Hạnh Lâm Đường vì bốc thuốc đắt hơn các y quán khác, bệnh nhân đến khám bệnh đều là gia đình giàu có nên thường vẫn giữ chút thể diện. Nhưng đám dân thường kia lại khác, vì bạc mà có thể liều lĩnh mọi thứ. Một khi có người đi đầu gây rối đòi y quán bồi thường bạc, một đám người lập tức xúm lại muốn chia phần.
Bạch Thủ Nghĩa cũng không biết lại có nhiều dân thường đến mua trà thuốc như vậy. Mấy hôm trước khi Xuân Dương Sinh nổi danh khắp phố phường, ông ta còn thầm đắc ý, bây giờ mới là hối hận không kịp.
Bạch Thủ Nghĩa vẻ mặt âm trầm, nhìn về phía Chu Tế vừa từ dưới tủ thuốc bò ra: “Chu Tế, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Chu Tế trong lòng kêu khổ không ngừng, cười làm lành nói: “Chưởng quỹ, ta không biết mà.”
“Ông không biết à?” Bạch Thủ Nghĩa đã sớm mất đi nụ cười hòa nhã, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm ông ta, “Là ông nói có thể pha chế ra phương thuốc y hệt, sao bây giờ trà thuốc làm ra hiệu quả lại kém xa như vậy? Để đám tiện dân đó tìm đến tận cửa!”
Chu Tế cũng không hiểu: “Phương thuốc không sai mà, hoa cúc, hoa sơn chi, bạc hà, thông bạch, mật ong...” Ông ta lẩm bẩm không ngừng, vẫn như không thể tin nổi, “Ngoài những thứ này, không nhận ra được vị thuốc nào khác, sao trà thuốc làm ra lại không bằng lúc trước?”
Bạch Thủ Nghĩa thấy ông ta như vậy, thấp giọng mắng một câu: “Đồ ngu.”