Bạch Thủ Nghĩa nhìn cành hoa trước mặt, tính toán thu nhập tháng này. Phải công nhận, loại trà thuốc này khá có lời, mới hơn mười ngày mà thu nhập đã bằng mấy tháng trước cộng lại. Nguyên liệu trà thuốc không hề đắt đỏ, nhìn bộ dạng cung không đủ cầu hiện nay, xem ra hết cả mùa xuân, lợi nhuận của Hạnh Lâm Đường chắc chắn sẽ rất đáng kể.
Kiếm thêm chút bạc tự nhiên là tốt rồi, đợi ông ta thu y quán Nhân Tâm về tay mình, toàn bộ phố Tây này chỉ còn một mình y quán nhà ông ta thôi. Đến lúc đó tăng tiền khám bệnh và tiền dược liệu lên, đám thường dân kia không muốn mua cũng đành phải mua, còn lo gì sau này không kiếm được bạc chứ?
Bạch Thủ Nghĩa tính toán như vậy, nụ cười càng thêm đắc ý, đang mải nghĩ thì bỗng nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo truyền đến từ bên ngoài Hạnh Lâm Đường, hình như có người đang gây sự.
Ông ta nhíu mày, vén rèm nỉ nhìn ra ngoài, thấy một người đàn bà cao lớn vạm vỡ quấn khăn trùm đầu, đang đứng trước mặt Chu Tế, gằn giọng quát: “Gọi chưởng quỹ của các ngươi ra đây!”
Chắc là đến kiếm chuyện đây, lũ tiện dân này…
Trong mắt Bạch Thủ Nghĩa lóe lên một tia khinh miệt, nhưng trên mặt lại nở nụ cười thân thiện, đi từ phòng trong ra, ôn tồn mở lời: “Vị thím này, tại hạ Bạch Thủ Nghĩa…”
“Phỉ” một tiếng, một ngụm đờm đặc nhổ thẳng vào mặt Bạch Thủ Nghĩa.
Bạch Thủ Nghĩa sững sờ.
Ông ta mở y quán ở phố Tây đã nhiều năm, lại khá có tiếng tăm trong giới hành y ở Thịnh Kinh, vì dược liệu của y quán không rẻ, nên những người có thể đến Hạnh Lâm Đường khám bệnh đa phần đều là gia đình khá giả, nói năng giao tiếp luôn phải giữ chút thể diện. Đã bao giờ gặp phải mụ đàn bà ngoa ngoắt thế này đâu? Nhất thời đầu óc ông ta trống rỗng, chỉ cảm thấy một cơn buồn nôn cuộn lên trong dạ dày.
Người đàn bà kia lại chẳng thèm để ý đến sắc mặt của Bạch Thủ Nghĩa, mắng thẳng vào mặt ông ta: “Hay cho một Hạnh Lâm Đường, nói cái gì mà trà thuốc Xuân Dương Sinh, uống vào là hết nghẹt mũi ngay, hóa ra toàn là lừa đảo! Thổi phồng lên tận mây xanh, hại lão nương đây chắt bóp dành dụm mua ba hũ về sắc uống, chẳng thấy hiệu quả được một li một tí, còn dám nói diệu thủ hồi xuân à, ta thấy là Diêm Vương dán cáo thị —— bịa đặt lung tung!”
Người đàn bà này thân hình cao lớn vạm vỡ, miệng lưỡi lanh lẹ, nói xong một tràng mà chẳng hề phải lấy hơi, khiến Bạch Thủ Nghĩa suýt nữa không giữ nổi vẻ mặt điềm tĩnh. Ông ta hít sâu một hơi, cố gắng hết sức để giọng nói bình tĩnh lại, nói: “Không có bằng chứng, vị phu nhân đây sao có thể tùy tiện đứng trước cửa y quán của ta mà vu khống, hủy hoại danh tiếng của người khác?”
“Danh tiếng? Ngươi có cái danh tiếng chó má gì!” Người đàn bà cười khẩy một tiếng, lời lẽ sắc bén, dứt khoát quay người về phía đường phố đông người qua lại bên ngoài tiệm, lớn tiếng quát hỏi: “Có gan thì ngươi tự ra mà hỏi xem, cái Xuân Dương Sinh của ngươi uống vào, có lấy nửa tí hiệu quả nào không?”
Cửa Hạnh Lâm Đường sớm đã tụ tập không ít người xem náo nhiệt vì trận ồn ào này, Trần tứ lão gia và Hồ viên ngoại cũng đang trốn trong đó. Nghe vậy, Hồ viên ngoại còn chưa kịp nói gì, Trần tứ lão gia đã như được mồi, lập tức xông ra la lối: “Đúng thế còn gì! Cái trà thuốc này có tác dụng quái gì đâu? Lão đây nghe lời uống bảy tám ngày rồi, cứ ra khỏi cửa là vẫn sặc sụa nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nói cái gì mà hết nghẹt mũi ngay, lừa quỷ chắc!”
“Một hũ ba lạng bạc, làm lão tốn mất mười lăm lạng bạc, thu tiền thì nhanh nhẹn lắm, mà hiệu quả chẳng thấy nửa phần, còn có mặt mũi nói người khác vu khống à? Phải biết rằng làm ăn buôn bán là phải hàng thật giá thật, huống chi ngươi lại là y quán liên quan đến tính mạng con người!”
Trần tứ lão gia vốn xuất thân từ kinh doanh, trước kia miệng lưỡi đã lanh lợi, nay lại học thêm chút thơ văn, càng trở nên hùng hổ ép người.
Trong đám đông cũng có người từng mua Xuân Dương Sinh, trước đây chỉ vì đều là hàng xóm láng giềng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nói huỵch toẹt ra thì khó ăn khó nói, nên mua trà thuốc không hiệu quả cũng đành tự nhận mình xui xẻo. Nay nghe Trần tứ lão gia nói vậy, lại có người dẫn đầu, dần dần, tiếng bàn tán bắt đầu lan ra.
“Nói cũng phải, trước kia nghe đồn trà thuốc của Hạnh Lâm Đường có hiệu quả thần kỳ lắm, ta cũng mua mấy hũ về uống thử, thấy cũng chẳng khác gì thuốc thang trị nghẹt mũi thông thường, làm gì có chuyện tốt như họ thổi phồng chứ?”
“Phải đó, ta còn tưởng do cơ địa của mình có vấn đề, hóa ra không chỉ mình ta thấy vậy à.”
Lại có người nói: “Vậy mà bên ngoài đồn rầm rộ thế, Hạnh Lâm Đường cũng quá là hữu danh vô thực rồi.”
“Chắc là vì muốn kiếm tiền thôi, ngươi biết đấy, mấy kẻ này vì tiền mà đến lương tâm cũng chẳng cần nữa.”
“Chậc, y quán lớn như Hạnh Lâm Đường mà cũng vô lương tâm…”
Những lời bàn tán tương tự như vậy truyền vào tai Bạch Thủ Nghĩa, sắc mặt hông ta lập tức biến đổi.
Danh tiếng tốt bao năm nay của Hạnh Lâm Đường, giờ lại vì loại trà thuốc này mà bị người đời chỉ trích, việc này sao có thể chấp nhận được?
Ông ta đang định mở miệng, thì lúc này, trong đám đông không biết có ai lên tiếng: “Ôi dào, tiền nào của nấy thôi mà. Cái trà thuốc của Hạnh Lâm Đường này, vốn là sao chép từ Xuân Thủy Sinh của y quán Nhân Tâm nhà người ta. Ban đầu cái có hiệu quả thần kỳ ấy, cũng là Xuân Thủy Sinh. Theo ta thấy, hàng nhái với hàng thật nó phải khác nhau chứ, thưa các vị, muốn trị nghẹt mũi, vẫn phải đến y quán Nhân Tâm mới phải!”
“Xuân Thủy Sinh của y quán Nhân Tâm, mới là linh dược thật sự có hiệu quả thần kỳ!”
Giọng nói này không cao không thấp, vừa vặn lọt vào tai mọi người, nhưng lại khiến ánh mắt Bạch Thủ Nghĩa đột nhiên trở nên âm hiểm.
y quán Nhân Tâm …
Ông ta nghiến răng, lại là Đỗ Trường Khanh.